BÙI NGỌC LINH (Đồng Tháp)
Thời buổi tấc đất tấc vàng, đất hẻm cũng quý như vàng bốn số
9. Vàng nên nhà bên trái nới ra một tí vừa chỗ để chiếc xe. Nhà bên phải lấn
thêm vài chục centimet kê bàn cờ tướng. Ông Năm ngắm tới ngắm lui: “Nhà mình
còn thụt vô trong vài tấc”. Rồi ông chuyển hàng rào nống ra cho “bằng anh, bằng
em”.
Bà Tám bước vô nhà la rần: “Mấy đứa bây lo chơi, nhà người
ta ai cũng lấn ranh vài tấc, tụi bây sao không xích tới kiếm thêm mấy tấc
vàng”... Con hẻm bị thôn tính một phần, vẫn là con hẻm. Nhà nhà đều vui...
Một ngày không đẹp trời, bà Tám ôm bụng la khóc, lăn lộn một
hơi thì xe cấp cứu đến. Hẻm nhỏ quá, xe đậu ngoài đầu đường cách nhà mấy trăm
mét. Người cõng, kẻ đỡ chân, kẻ nâng đầu... bà Tám cũng lên được xe mà đi bệnh
viện.
Mấy ngày sau, qua cơn nguy kịch, vừa bước vô nhà bà la rần:
“Xích vô! Mấy đứa bây cho hàng rào trở về chỗ cũ. Không ai được lấn hẻm. Vàng bốn
số 9 không quý bằng mạng con người”.
Con hẻm lại trở về vị trí cũ, rộng rãi như xưa. Ông Năm hớn
hở: “Tha hồ cho xe cứu thương, cứu hỏa vô nghe!”. Cả hẻm đều vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét