Lưu Dung
Họ hàng gọi
điện thoại, hỏi con gái nhỏ cao chừng nào rồi. Tôi ngẩn người ra, nói:
"Tôi cũng không biết nữa! Rời New York đã ba tháng, con lớn nhanh chừng
nào tôi cũng chẳng rõ."
Gác điện
thoại, chợt một nỗi buồn vô cớ xâm chiếm trong lòng. Không hẳn vì nỗi nhớ con
gái, mà vì ký ức từ hồi mới đến New York.
Bác đầu bếp
trong quán ăn Tàu đến, mang tặng đầy một bàn thức ăn, bác cúi chào rồi miễn cưỡng
ngồi xuống.
"Xin
lỗi, lẽ ra phải gặp anh từ trước mới phải, chỉ vì tôi nằm bệnh viện chưa ra được"
tay phải bác vặn vẹo tay trái."Từ hồi lên thuyền tới nay ..."
Bảy năm
trời làm món chiên, chảo rất nặng, cổ tay rất tệ ...
Ngoái
sang nhìn thấy tấm ảnh con tôi trên bàn, bác bảo: "Lúc rời nhà, con tôi cũng
lớn chừng đó. Mấy hôm trước, tôi gửi quần áo cho con, vợ viết thư bào quần áo
quá bé, lại còn trách đến con cao bao nhiêu mà cũng không biết. Con đã cao bằng
tôi, vợ tôi gửi trả đồ lại ..."
Bác cúi đầu
thở dài: "Ở bên này, ông chủ nghiêm khắc lắm, chẳng biết bao giờ mới được
về thăm nhà ..."
Ba tháng
so với bẩy năm trời thì có là gì?
Bỗng tôi
nhớ lại câu chuyện 13 năm trước, nỗi buồn càng xâm chiếm trong lòng ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét