JOHN W. SCHLATTER
Một ngày kia, Mark đang trên đường từ trường trở về nhà sau
buổi học. Dọc đường cậu thấy một cậu bé cũng trạc tuổi như cậu đang đi phía trước
làm rớt bọc đồ mang trên vai, trong đó rơi ra rất nhiều sách vở, còn có cả hai
cái áo len, một đôi găng tay, một cây gậy chơi bóng chày và một máy thu băng.
Mark giúp cậu ta nhặt các thứ vung vãi trên đường. Và do cả
hai cùng đi về một hướng nên Mark mang giúp cậu ta một ít đồ đạc. Vừa đi vừa
nói chuyện, Mark được biết cậu ta tên Bill, rất mê các trò chơi điện tử, đang gặp
phải rất nhiều rắc rối (học dở tệ) với các môn học ở trường, và vừa chia tay với
bạn gái.
Theo con đường họ đến nhà Bill trước, Mark được cậu ta mời
vào nhà uống nước và xem một số bộ phim truyền hình. Buổi trưa hôm đó trôi qua
tương đối dễ chịu với những trận cười đùa nho nhỏ và những cuộc nói chuyện tâm
tình.
Sau đó Mark trở về nhà. Từ đó cả hai tiếp tục gặp nhau, thỉnh
thoảng ở trường hoặc cùng đi ăn trưa... Rồi cả hai cùng đậu tốt nghiệp cấp II,
cùng vào một trường cấp III và vẫn giữ mối quan hệ bạn bè trong suốt thời gian
nhiều năm sau đó.
Khi những năm dài đằng đẵng ở trường trung học kết thúc, ba
tuần lễ trước ngày tốt nghiệp, Bill bảo rằng cậu có chuyện cần nói với Mark.
Bill nhắc lại cái ngày cách đây nhiều năm khi họ lần đầu tiên gặp nhau trên đường
đi học về.
“Có bao giờ cậu tự hỏi vì sao tớ mang vác quá nhiều thứ về
nhà vào ngày hôm đó không?”, Bill hỏi và rồi tự giải đáp: “Bữa đó tớ dọn dẹp sạch
sẽ ngăn tủ cá nhân tại trường vì tớ không muốn để lại một đống hỗn độn cho người
sử dụng sau tớ. Tớ đã đánh cắp một số thuốc ngủ của mẹ và hôm đó là lúc tớ đang
trên đường về nhà để tự tử.
Nhưng sau khi gặp cậu, nói chuyện cười đùa với cậu, tớ đã nhận
ra rằng nếu tớ tự giết chết mình, tớ sẽ mất cơ hội vui đùa như đã có với cậu và
có thể sẽ còn mất rất nhiều cơ hội sau đó nữa. Cậu thấy đấy Mark, khi cậu giúp
tớ nhặt những đồ vật rơi vãi trên đường ngày hôm đó, cậu thật ra đã giúp tớ còn
nhiều hơn thế nữa. Cậu đã cứu sống cuộc đời tớ”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét