Khi làm bác sĩ tâm lí ở Anh, tôi có một khách hàng bé nhỏ.
Khi nhìn thấy cậu ta lần đầu, tôi thấy cậu bé đang đi đi lại lại không ngừng
trong phòng.
Khi tôi nói:” Cháu ngồi xuống đi!”,David, tên cậu bé, ngần
ngừ mãi mới chịu ngồi. Cậu bé mặc chiếc áo khoác dài màu đen, khuy cài đến tận
cổ. Khuôn mặt nhợt nhạt. David cứ nhìn chằm chằm xuống chân, còn hai bàn tay
thì liên tục xoa vào nhau một cách lo lắng.
David mất cả cha lẫn mẹ từ nhỏ và sống với bà. Nhưng năm cậu
bé 13 tuổi, bà cậu bé cũng qua đời. Bây giờ cậu bé 14 tuổi và sống tạm trong trại
trẻ mồ côi.
David đến phòng khám của tôi với giấy giới thiệu của thầy hiệu
trưởng:” David luôn căng thẳng và buồn bã, không chịu nói chuyện với ai, và làm
tôi rất lo lắng. Mong bác sĩ giúp đỡ”.
Tôi nhìn David và lường trước một thất bại nghề nghiệp. Làm
sao tôi giúp được cậu bé? Có những bi kịch của con người mà môn tâm lí học
không có đủ câu trả lời, và cũng không có đủ từ ngữ để miêu tả.
Ở lần gặp thứ hai, David không nói một lời nào. Cậu bé ngồi
co ro trên ghế, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn những bức tranh của các em nhỏ vẽ được
treo khắp nơi trong phòng tôi. Khi kết thúc cuộc gặp thứ hai, trước khi David
bước ra khỏi cửa, tôi đặt tay lên vai cậu bé. Cậu bé không tỏ thái độ gì, không
phản đối, nhưng cũng không ngẩng lên nhìn tôi.
- Tuần sau cháu cứ trở lại, nhé!
Tuần sau đó, David trở lại. Tôi rủ cậu chơi cờ và cậu bé gật
đầu. Sau đó, thứ tư tuần nào David cũng tới và chúng tôi đều chơi cờ, hoàn toàn
im lặng, thậm chí không hề nhìn vào mắt nhau. Chơi cờ rất khó ăn gian, nhưng
tôi cũng luôn cố gắng thỉnh thoảng để David thắng.
Về sau, David đến sớm hơn lệ thường một chút, lấy bàn cờ ra
và sắp sẵn các quân cờ, im lặng chờ tôi xong việc. Có vẻ như cậu bé thích chơi
cờ. Nhưng vẫn không bao giờ nhìn tôi. Có lẽ cậu chỉ cần ai đó ở bên mình. Một
buổi chiều, David cởi chiếc áo khoác đen mọi ngày, khoác nó lên thành ghế rồi mới
chơi cờ. Trông cậu bé nhanh nhẹn hơn mọi khi.
Vài tuần sau, trong khi tôi đang quan sát David lúc cậu bé
nghĩ thêm một nước cờ, bất chợt David ngẩng lên nhìn tôi:
– Đến lượt chú rồi đấy!
– Đến lượt chú rồi đấy!
Kể từ ngày hôm đó, David bắt đầu nói chuyện. Cậu bé đã có bạn
bè ở trường và tham gia cả một câu lạc bộ đi xe đạp. Cậu không tới phòng khám nữa,
nhưng vẫn viết thư cho tôi vài lần, về việc cậu đang học hành ra sao để cố gắng
vào đai học. Rồi những lá thư cũng ngừng. Đó là lúc cậu bé tự sống cuộc sống của
mình.
David đã cho tôi thấy, một người có thể chạm tới một người
khác bằng cách nào. Bằng một cái chạm nhẹ, bằng sự cảm thông, bằng sự lắng
nghe, bằng cách chia sẻ thời gian… Và bằng cả trái tim nữa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét