K.
Anh sửa xe nhìn chiếc Cub 50 kêu lạch xạch khi cô dắt ra tiệm,
mặt ủ rũ. Cô nói mình đã dắt cả kilômet mới tới được đây, nó chết máy hai ngày
rồi, thôi thì đi “đại tu” luôn cho con ngựa già nua ấy.
Anh sửa xe hí hoáy mở hết hộp máy, bình ăcquy, “khám” kỹ từng
phần, dễ đến 30 phút. Xong đâu đấy, anh ngẩng đầu lên cười với cô: “Phải thay mấy
thứ!”. Rồi anh liệt kê ra nó hư cái gì, bị sao, vì sao bị, bị vậy có sửa được
không hay phải thay luôn đồ mới. Xong đâu đó, anh nói:
- Em để xe đây. Chiều quay lại lấy mới xong được. 150.000 đồng
tất cả!
Xém một chút là cô hét lên: “Trời, sao rẻ dữ vậy”. Anh cười
hề hề, cái mặt đầy mồ hôi và bàn tay đen thui lại hí hoáy vào cái “con ngựa
già” của cô.
Cô quay lưng đi về, định chiều quay lại lấy xe, tự dưng nghe
tiếng anh gọi giật lại rõ to, anh còn chạy đuổi theo cô.
- Em ơi, em ơi! Anh tính nhầm, 120.000 đồng tất cả!
Cô ngẩn tò te quay lại, chẳng biết nói gì, cười với anh một
cái đầy hàm ơn.
Vậy mà sáng nay, khi cô dắt xe ra tiệm gần nhà, ông sửa xe
đòi 400.000 đồng lại còn lắc đầu chê không còn gì để nói: “Xe cũ vầy sửa sang
gì nữa, bán ve chai ai thèm mua em ơi!”.
Lúc đó cô sinh viên đã hơi tủi một chút, và xém chút thì
rưng rưng nước mắt vì chiếc Cub 50 nghèo của mẹ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét