Vương Hồng
Sển
Một ngôi chùa Miên ở Trà Vinh |
Người
Miên đất Nam Kỳ lục tỉnh, khi nhắm mắt từ trần, tùy theo phong tục mỗi chỗ mỗi
nhà, có khi họ chôn xác như người Việt, khi khác họ hỏa táng. Họ chôn xác làm
ma cho người quá vãng là khi nào họ có chút ít máu lai Trung Hoa hay Việt Nam.
Trong khi ấy, họ cũng cư tang đái hiếu gần như ta vì đã nhiễm ít nhiều Nho
giáo. Nhưng phần đông, họ giữ tục hỏa thiêu, làm chay siêu độ rồi hỏa táng hài
cốt, lấy lửa làm sạch, lấy tro đựng vào hũ sành cất vào chùa.
- Có khi
họ thiêu xác tươi, khi vừa chết được vài ngày. Cái thây ma ấy chưa rã, khi đốt
bay mùi "thịt nướng", báo hại những người nhát gan đi dự lễ về nhà
kiêng món cơm sườn chiên và bê thui trót tháng trường.
Nếu thiêu
khi còn tươi, đôi khi thây ma bị lửa táp già rồi bỗng bụng phình ra, gân co rút
lại, thấy thây ma lồm cồm ngồi dậy, há miệng nhăn răng, về nhà nhắm mắt là thấy
lại, không sao ngủ được, ghê tởm vô cùng. Nhưng đó là vì lửa nóng quá, hơi
trong bụng tuông ra không kịp hoặc gân bị lửa đốt nên co quắp lại, những khi ấy,
họ lấy sào tre vạt nhọn thọc cho lủng
cái xác cho có chỗ xì hơi ra; khi khác họ xúm nhau lấy sào tre đè cái thây nó mới
chịu nằm ngay cho đốt, không thì nó lồm cồm chổi dậy, người đứng xem dẫu nặng
bóng vía cũng phải kinh hồn.
- Có nhà
chôn xác rồi đúng đôi ba năm có tiền khá, khi ấy mới đào xác lên làm chay trọng
thể rồi làm lễ hỏa thiêu, Những khi ấy người ta không chứng giám sự thây ma trở
mình ngồi dậy, nhưng phải hửi mùi thây ma sình thúi còn mười phần khó chịu hơn
nữa.
(Hâu Giang Ba Thắc, ăn cơm mới nói chuyện cũ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét