Vợ yêu quý của anh.
Vậy là ba ngày kể từ khi em rời xa cái tổ
ấm của chúng mình để vào thành phố mù sương ấy.
Em yêu, ở trong ấy chắc em buồn lắm, bởi lấy đâu ra một chậu
quần áo to của bố con anh mỗi sáng cho em “khởi động”. Lấy đâu một đống bát đĩa
bữa trưa cho em “tăng tốc” và không thể có những căn phòng bề bộn vào cuối ngày
cho em “về đích” được.Em yêu, trước hết báo cho em một tin mừng là sức khỏe của
anh và con đều rất tốt. Nhất là thằng cu nhà mình, nó không khỏe sao được khi
đã ba hôm liền bị cô giáo phạt đứng góc lớp vì đến muộn. Em đừng vội trách anh
dậy muộn, mà trái lại, hôm nào anh cũng dậy sớm, cứ như hồi đang yêu và phải đến
đón em đi làm vậy. Nhưng khốn nỗi, chỉ riêng việc tìm quần áo và đánh răng rửa
mặt cho con đã ngốn hết cả tiếng đồng hồ.
Nói đến mới nhớ, thật chán em ghê, sao em không dặn trước
anh rằng con mình không với tới nơi để bàn chải và thuốc đánh răng? Anh đâu
nghĩ ra chuyện đó, nên cứ để con mình tự đi đánh răng, còn anh thì vẫn như thường
lệ ngốn hết phần tin thể thao buổi sáng đã. Kết quả là ba cái cốc đánh răng của
nhà ta đã hòa làm một, và được yên nghỉ ở sau vườn.
Hôm qua, anh đã đi họp phụ huynh cho con rồi, em thật vô ý
quá, đã dặn anh đi họp cho con mà không nói luôn con học lớp nào, làm anh đến
trường tìm bở cả hơi tai.
Còn nữa mấy con cá biển em để trong tủ lạnh, hình như chúng
sống ở vùng biển bị nhiễm dầu, nên dễ cháy kinh khủng, anh vừa đặt chúng lên chảo
rồi tắm ù một cái, mà lúc quay ra chúng cháy đen cả. Một kinh nghiệm cho em về
việc đi mua cá biển đấy!
Em mới đi có vài ngày mà anh đã cảm thấy cô đơn ngay trong
ngôi nhà của chính mình. May mà còn có con, nó tìm quần áo cho anh trong ngăn
tủ của nó, còn anh thì ngược lại, tìm quần áo cho con trong ngăn tủ của mình.
Vắng em, biết lấy ai trông con, nên anh không thể ra ngoài
chơi bài cùng tụi bạn mỗi tối nữa. Nhưng bù lại, mấy tối nay bọn anh đều tụ tập
chơi bài ở nhà mình. Cu tí nhà ta tối nào cũng ngồi xem cho đến khi nghỉ chơi,
mà con nó thuộc gần hết mặt quân rồi đấy em ạ. Thằng bé đúng là thông minh giống
bố nó!
Em yêu, nhớ thu xếp để về trước thứ năm này nhé, vì anh sợ
con không đủ quần áo để mặc đến hết hôm đó đâu. Em biết mà, giặt quần áo chưa
bao giờ là ưu điểm của anh, còn cái máy giặt cũ kỹ của ông nội để lại thì đã từ
lâu không ai khởi động được nó ngoài em cả.
Mong em nhiều! Chồng yêu quý của em!
P/S: Khi xuống sân bay, thấy ai ở trong phòng đợi có bộ tóc
cháy sém thì em nhớ chạy lại ôm hôn nhé, cái bếp gas chết tiệt của nhà mình đã
biến anh thành như thế đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét