Nguyễn Thị
Minh Ngọc
Sài Gòn 1970 |
1- Một cô bạn ở nước ngoài về kêu Sài Gòn thay
đổi quá. Nhưng Vy không thích cái thay đổi đó, cô thèm sao Sài Gòn của cô vẫn
như xưa - như cái thời vẫn còn được gắn với bốn chữ "Hòn Ngọc Viễn Đông"
- phố cảnh hiện đại, hoa lệ, con người lịch lãm hào hoa, dù lúc nào cũng ào ạt
các dòng người tứ xứ đổ về.
Rất nhức đầu
cho chúng tôi mỗi lần có khách phương xa đến chơi, xin được giới thiệu những thứ
và nơi "chỉ Sài Gòn mới có". Các tour chuyên nghiệp thường cho khách đi
địa đạo Củ Chi. Dân cựu chiến binh và một số bạn trẻ mê phiêu lưu mạo hiểm có vẻ khoái chỗ này. Nhưng cũng không thiếu
người trợn trắng mắt sợ không dám coi
trọn phim trước một số đoạn khá "mạnh mẽ".
Với những
khách đã đi nhão Việt Nam , đa số kêu rất mê Hà Nội với thiên nhiên, cây, hồ,
phố cổ... Những người bạn Sài Gòn của tôi tiếp lời ngay, nhưng tụi bây có thấy
dân Sài Gòn cởi mở và hiếu khách nhất nước không?Tụi nó cười "Người Hà Nội
và một số nơi khác cũng nói y như vậy".
2- Có lần
tôi đưa Geoff Gillham từ Anh đến trường sân khấu điện ảnh của thành phố này để
dạy Sân Khấu giáo dục. Anh đi nhiều, châu Phi, Trung Đông, châu Đại Dương...
Geoff có vẻ say đằm loại xã hội chủ nghĩa trên lý thuyết , như say một đạo
giáo. Tình cờ, tôi đưa anh vào quận 11, trèo lên ngọn tháp gần ngôi chùa cổ vài
trăm năm,. Ở góc nhìn đó mới thấy Sài Gòn tả pín lù, ít ra về xây cất, lổn nhổn
nhà cao tầng, chen chúc khu ổ chuột, vàng tôn rỉ sét nằm kề các loại đắp nổi đại
bàng, khải hoàn môn... Cũng không thiếu vài ba "củ hành" của Nga mới nhập cư... Biết là cần trăm hoa đua nở, nhưng cũng không khỏi có một chút gì đó
nhói tim trước hình ảnh một viên ngọc quý bị đập tan thành muôn ức mảnh.
3- Thủy,
một bạn gái khác của tôi - là một biên đạo múa nổi tiếng trong và ngoài nước - có
dịp đi lòng vòng quanh Sài Gòn với tôi cứ xuýt xoa kêu"Trời ơi, đẹp quá,
những viên ngọc của Sài Gòn". Được mời đi nói chuyện với một lớp thiết kế
tuyển, cô kêu các học viên đi tìm ra và chụp đem về những viên ngọc đó, loại ngọc
mà những người đi nhiều nước như cô, gần như chỉ vài nước mới có, Hà Nội chưa kịp
có, còn ở thành phố này người ta cứ cho chúng là một thứ lỗi thời, quê kệch, phải
tháo đập bỏ đi để xây lên những cái mới, mà theo Thủy, thua cái cũ rất nhiều.
Chẳng ai
tìm ra được "ngộc của Thủy". Mải đến một đêm đi ăn tối ở một quán cơm
vắng với cô, thấy cô nài nỉ chủ quán cho nghe lại những "Tuổi ba mươi mà
ngỡ như trẻ thơ..." "Uống nước dừa thay nước mắt quê hương..."
do chính Duy Khánh hát, mới biết được viên ngọc của cô là những ngôi nhà có mặt
tiền đá mài đá rửa của những năm 70. Cô mơ có một công trình nghiên cứu tử tế về
chúng ; phần cô, khi trả lời cho một tờ báo Tết chỉ mong viết về chúng với cái
tít hơi dài:"Tại sao kiến trúc do dân xây dựng lại cảm động đến thế". Điều cảm động
với tôi là tôi biết cô lìa cha và Việt Nam đi khi vừa 14 tuổi, và Sài Gòn với
cô vĩnh viễn là những viên ngọc đó, dòng nhạc ấy...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét