Ngày nọ, quỷ sứ bắt ba hồn trên dương gian về nộp cho Diêm
chúa. Diêm vương vừa thấy ba hồn liền lớn tiếng quát hỏi:
- Chúng bay khi còn sống làm nghề gì?
Hồn của tên trộm tâu:
- Tôi nghèo lắm, không của mà bố thí, nên phải thí công, đêm
nào cũng phải đi xem nhà ai bỏ quên cái gì thì đem cất giấu cho họ.
Diêm vương khen hắn tấm tắc:
- Ngươi chịu khó với đời, cho ngươi đầu thai làm quan lớn!
Hỏi hồn gái đĩ, nó cũng tâu:
- Tôi từ nhỏ đến lớn, không có chồng, nhưng tính lại hay
thương những người đàn ông góa bụa. Ai đến tôi cũng tiếp đãi như chồng!
Diêm vương lại khen:
- Ngươi thật có lòng nhân đức, cho ngươi đầu thai làm bà lớn.
Diêm vương hỏi đến hồn thầy thuốc thì hồn nói:
- Tôi không có lòng nhân đức được như hai hồn kia. Chỉ biết
rằng ở trên dương thế, tôi cứu chữa được nhiều người khỏi bệnh.
Diêm vương nổi giận mắng:
- Vậy ra khi ta sai quỷ vô thường lên dương gian bắt hồn về
thì chính mi đã cản lại mệnh ta! Ngưu đầu Mã diện, đem hắn bỏ vào vạc dầu!
Hồn thầy thuốc quì lạy, vừa khóc vừa tâu:
- Xin đại vương đình lại cho một đêm, để tôi về mách con
trai tôi đi ăn trộm, con gái tôi đi làm đĩ, chớ làm chuyện phúc đức mà bị bỏ
vào vạc dầu!
1 nhận xét:
truyện thật sâu sắc !
Đăng nhận xét