Ngày giỗ ông Nội, sau khi khách đã về hết, chỉ còn lại hai
bàn tiệc là những người thân trong gia đình đang lai rai với nhau thì Nhịn – đứa
con gái duy nhất của chú Tư lên tiếng:
- Ba, sẵn có mặt bà Nội và mọi người trong gia đình, con muốn
hỏi Ba một việc...
Đang nói cười rôm rả chú Tư bỗng khựng lại, đôi mắt đỏ chạch
ngước lên nhìn con gái:
- Chuyện gì?
Con Nhịn tay run run vịn bậu cửa nói như muốn khóc:
- Con muốn biết Ba chọn gia đình này hay chọn con nhỏ kia...
Nó chưa kịp nói hết lời thì chú Tư nghiến răng gầm lên:
- Mày im ngay, mày là con tao, mày không có quyền bắt tao phải
chọn.
Con Nhịn khóc òa:
- Bộ Ba cũng nhớ là Ba có con sao?
- Mày, mày...
Chú Tư mắt long lên giận dữ, đứng dậy xô ghế và đi về phía bến
sông...
******
Nội tôi có hai người con trai là Ba tôi và chú Tư. Ba tôi đã
mất hơn tám năm sau một cơn bạo bệnh. Nội tôi ăn chay trường và ở chùa, phần do
Nội thương nhớ và muốn cầu nguyện cho Ba tôi, phần vì nội buồn chú Tư mà ít về
nhà...
Chú Tư năm nay cũng đã gần sáu mươi tuổi, chú thiếm có sáu
người con, năm trai một gái. Chúng nó cũng đã lớn và đến tuổi lập gia đình,
nhưng ngoài thằng Nhẫn đã lấy vợ thì mấy đứa còn lại vẫn chưa. Có đôi lần con
Nhịn và thằng Nhường có dẫn bạn về chơi, nhưng rồi cũng chẳng đâu vào đâu...
Nói về chuyện chú qua lại với người phụ nữ kia thì cả làng đều
biết vì thời gian kéo dài cũng khá lâu rồi. Theo như cách nói ví von của thiên
hạ thì chú tôi có số đào hoa. Tôi nhớ hồi còn bé có một bận đi học về thấy thiếm
đang ở nhà tôi, sụt sùi khóc than với ba mẹ tôi rằng chú tôi có bồ nhí. Thời đó
việc cặp bồ đối với một người đàn ông đã có vợ thì cũng không phải là chuyện hiếm
nhưng chuyện của chú lại làm xôn xao xóm làng. Cô bồ nhí của chú không ai xa lạ
mà chính là chị Hai, chỉ cách nhà chú một khu vườn. Chị Hai vốn bị bệnh thần
kinh dạng nhẹ, nói nôm na là bệnh khờ. Chị có tạng người thấp bé, tròn lẵn, nước
da đen nhẻm và hay cười hềnh hệch. Tuy vậy chị lại rất tháo vát việc nhà và đồng
áng, buổi tối chị hay ngủ ở căn chồi ngoài vườn để canh vườn bắp, đàn gà. Ấy vậy
mà không biết từ khi nào chị ta và chú Tư lại dính với nhau. Nếu họ cứ thậm thụt
thì có lẽ mọi người cũng ít ai để ý, còn đằng này chị ta lại tỏ ra ghen với thiếm
tôi. Chẳng hạn như khi thấy chú thiếm tôi đi làm đồng về cùng nhau thì chị ta lại
chen ngang đi giữa, mặt lại hếch hếch lên ra chiều giận dỗi. Thoạt đầu thiếm
tôi cứ nghĩ do tính chị dở người nên mới có hành động kỳ quái như vậy, nhưng dần
dần thiếm tôi sinh nghi vì chị ta hay xộc vào nhà gọi chú tôi ơi ới nhờ làm việc
này việc kia, có khi chị lại mang đồ ăn sang dí vào tay chú tôi, nếu chú không
có nhà thì y như lần nào chị ta cũng hếch mặt lên và nói:
- Cái này tui cho anh Tư đó nghen!
Dần dà hành động mập mờ của hai người cũng bị hàng xóm xì xầm,
bàn tán. Thiếm tôi chưa kịp rình để bắt quả tang thì bụng của chị Hai đã thùm
lùm, đến nước này thì chị Hai tự cho mình cái quyền là vợ rồi ngang nhiên nũng
nịu với chú tôi. Từ lúc mọi chuyện vỡ lỡ, nhà bên kia hay chửi đổng sang rằng
chú tôi dụ dỗ cô con gái khù khờ của họ và đòi kiện chú tôi ra xã. Chú Tư đến
lúc này mới chột dạ trước áp lực bên trong lẫn bên ngoài. Nhưng đến lúc này mọi
chuyện đã muộn màng...
Rồi họ kiện chú tôi thật, ba tôi phải dẫn chú đi hầu tòa bao
nhiêu lượt. Rồi họ xử bắt chú Tư chấm dứt quan hệ với chị Hai và phải có bổn phận
cấp dưỡng cho đứa trẻ đến mười tám tuổi. Từ đó hai nhà cạnh nhau trở nên thù
nghịch, được dịp lại chửi xéo nhau, mấy đứa nhóc thì hay vác đất chọi nhau,
đánh nhau chí chóe...Chú Tư thì suốt một thời gian không dám bước ra khỏi nhà
vì sợ những lời bàn ra tán vào...Đến tháng đưa tiền trợ cấp cho đứa bé thì chú
lại bảo thiếm đi đưa hoặc nhà bên ấy sang lấy, có đôi lần chú cũng lén sang
nhìn đứa bé rồi lại dấm dúi hộp sữa, cân đường. Nghe bảo đứa nhỏ giống chú Tư
như đúc lại bụ bẫm đáng yêu, mà dù gì nó cũng là một đứa trẻ vô tội, ai lại nỡ
ghét bỏ cho được...
Nếu mọi chuyện cứ thế trôi đi thì có lẽ chú Tư tôi cũng được
một bài học, lại có thêm một đứa con để nhắc nhớ sai lầm thời trẻ của mình.
Nhưng khi đứa bé được chừng mười tám tháng, lẫm chẫm biết đi, không may sảy
chân xuống ao mà chết đuối. Chú tôi buồn rầu ảo não một thời gian dài. Ít lâu
sau, chị Hai được người họ hàng trên tỉnh nhờ lên giúp việc nhà , dần dà theo
thời gian cũng ít ai nhắc lại chuyện không vui đó...
Chuyện buồn qua đi khoảng năm năm thì chú tôi phát bệnh, người
xanh xao mệt mỏi. Lên Sài Gòn khám mới biết chú bị bệnh suy tủy, một dạng bệnh
hiểm nghèo. Chú phải nhập viện gấp để tiến hành điều trị. Từ ngày nằm viện,
nhìn thấy thiếm tôi vất vả chăm lo cho chú, chú tôi có vẻ ân hận lắm. Hơn ba
tháng điều trị, tiền bạc và tài sản trong nhà lần lượt vơi dần, nghe thiếm tôi
rao bán mấy sào ruộng thì chú tôi nhất quyết đòi được về nhà. Chú nói có bán hết
ruộng đất chắc cũng không chữa khỏi bệnh cho chú, mà bán đất rồi thì các em tôi
sao này sẽ ra sao... Bác sĩ nói bệnh của chú khó lòng chữa khỏi nên cũng bằng
lòng cho chú tôi về nhà...
Khi chú được đưa về, mọi người vẫn còn tìm hi vọng bằng cách
chạy chữa thuốc nam, thuốc bắc cho chú. Ai bày cách gì nhà tôi cũng áp dụng,
nghe ở đâu có thầy thuốc hay Ba tôi cũng lặn lội tìm đến. Hàng đêm, Nội và thiếm
tôi thay nhau thắp hương cầu nguyện cho chú tai qua nạn khỏi. Thằng Nhẫn, con
Nhịn cũng vái trời phật cho ba nó hết bệnh, chúng nó sẽ ăn chay một năm, còn
thiếm tôi thì nguyện ăn chay trường suốt đời...
Không biết do phước chủ may thầy hay do những lời thỉnh cầu
của người thân mà một năm sau chú tôi hết bệnh thật. Ngày lên tái khám, ông bác
sĩ điều trị cho chú tôi cũng ngỡ ngàng khi thấy chú tôi còn sống khỏe mạnh,
không còn mầm bệnh trong người, quả là một điều hy hữu!
Sau khi khỏi bệnh, có lẽ chú thấy thương vợ con mà biết chăm
lo cho gia đình hơn, chú tận dụng khoảng vườn rộng để trồng cây ăn trái, nhắc
nhở bảo ban các con học hành...Ai cũng vui mừng trước sự thay đổi tích cực của
chú....
Nhưng rồi, cái hạnh phúc của gia đình nhỏ ấy cũng chỉ kéo
dài được vài năm. Chú Tư lại si mê người đàn bà đó. Trãi qua lằn ranh giữa sự sống
và cái chết, những tưởng chú tôi sẽ biết thương thiếm và các em nhiều hơn.
Không ngờ chú lại rơi vào cái vòng lẩn quẩn của ái tình.
Mà người đàn bà ấy cũng không xinh, không giỏi hơn thiếm
tôi. Bà ta lại đang sống cùng Hội - Gã chồng hờ thất nghiệp suốt ngày rượu chè
be bét, họ ở trong một ngôi nhà nhỏ vách lá trên một cái gò đất nhỏ xung quanh
toàn là cỏ và cây lát, ở bên kia sông. Đôi lần khi nghĩ đến họ, tôi cứ tưởng tượng
như đây là cặp Chí Phèo – Thị Nở của thời hiện tại, chỉ khác là gã không rạch mặt
ăn vạ như họ Chí, nhưng ít ra nếu gã được như Chí thì có lẽ người ta cũng thấy
gã không đáng khinh. Đằng này để thỏa mãn cơn nghiện rượu của mình, Hội lại sẵn
sàng dâng vợ cho kẻ khác. Có lẽ gã bắt được tâm lý đào hoa của chú tôi nên lân
la kết bạn, rồi một hôm gã mời chú tôi về nhà...Cuối cùng chuyện gì đến cũng đến,
chú tôi lại ập vào người đàn bà đó lúc nào không hay. Ấy thế mà gã không hề
ghen tuông, còn ra sức ủng hộ, xét cho cùng thì gã thấy gã không thiệt chút
nào: gã cần rượu còn chú Tư tôi thì cần tình.
Lúc mới biết chuyện chú tôi cặp kè với người đàn bà đó, thiếm
tôi khóc hết nước mắt. Mấy cô tôi cũng không kiềm được cơn giận mà dẫn thiếm
tôi đi đánh ghen. Ba người đàn bà bơi xuồng qua sông, xắn quần lội nước đi đánh
ghen giữa trời mưa tầm tả. Khi bắt được tại trận họ ăn nằm với nhau, thiếm tôi
chỉ biết ôm mặt khóc còn hai cô của tôi thì xông vào đánh người đàn bà đó. Ả ta
vừa phản đòn vừa cầu cứu chú tôi, chú tôi sau vài phút trấn tĩnh thì hùng hổ
xông ra xô hai cô tôi té nhào xuống mương nước. Sau một hồi mắng chửi mỏi mệt
thì ba người đàn bà dìu nhau về, từ đó cũng không ai màn đến chuyện đánh ghen nữa...
Khi biết được chú tôi lại có nhân tình thì thằng Nhẫn và con
Nhịn bàn nhau nghỉ học, thoạt đầu chúng muốn làm áp lực với chú tôi, nhưng dần
dà thì chúng chán và bỏ học thiệt. Hai đứa quyết định nghỉ học hẳn để lo việc đồng
áng và chăm lo mấy đứa em nhỏ giúp thiếm tôi. Từ ngày chú đi theo người đàn bà
đó, thiếm tôi chẳng màn việc gì, suốt ngày ủ rũ nằm khóc....không khí ngôi nhà
lúc nào cũng ảm đạm.
Từ ngày có nhân tình mới, chú tôi ngày ngày chăm chỉ ra sông
đóng đáy để kiếm tiền nuôi ả và cả gã chồng hờ của ả. Chú dửng dưng với gia
đình bao nhiêu thì lại sốt sắng chăm lo cho bồ nhí bấy nhiêu. Chú vẫn đi đi về
về giữa hai ngôi nhà, và nhất quyết không ký vào đơn li dị mà thiếm tôi đưa ra.
Mọi người trong gia đình ai cũng khuyên nhủ chú, nhưng tuyệt nhiên không bao giờ
chú chịu mở lòng mình. Không ai hiểu chú đang nghĩ gì và muốn gì...
******
Sau khi hậm hực bỏ ra phía bờ sông, chú leo lên chiếc ghe
chày của mình nằm gác tay lên trán suy nghĩ. Bấy lâu nay chú cố tình phớt lờ mọi
chuyện để kéo dài chuyện tình cảm của chú và Mùi. Hôm nay con Nhịn lại dám ra mặt
bắt chú phải lựa chọn, chú cũng không biết mình nên chọn ai và bỏ ai. Chú còn
thương vợ con nhưng lại không thể dứt bỏ Mùi, vì ở Mùi dường như có một ma lực
nào đó làm cho chú phải đắm đuối, say mê mà ở bên vợ mình chú lại không tìm thấy
được. Chú vẫn nhận ra rằng so với Mùi hay với Hai ngày xưa thì vợ chú vẫn đẹp
hơn, hiền dịu hơn nhưng ở bên vợ chú lại không tìm thấy những cảm xúc mãnh liệt
như ở bên họ. Họ làm cho chú có cảm giác như chú vẫn là thanh niên sung sức của
thưở đôi mươi. Nhớ tới Mùi, trong lòng chú lại rạo rực không yên. Hai ngày nay
bận lo đám giỗ mà chú không sang thăm Mùi rồi, chú mường tượng ra cảnh Mùi mặc
bộ bà ba mỏng màu đen gợi tình nằm nhà chờ chú. Nghĩ đến đó chú Tư bật dậy và nổ
máy ghe....
Vừa buộc ghe vào bụi dừa nước, chú Tư vội xắn quần băng qua
cây cầu nhỏ dẫn vào nhà Mùi. Đi được nửa cầu thì thấy thằng Tèo từ trong chồi
lom khom đi ra, mặt mày hậm hực miệng chửi lầm bầm:
- Thứ đàn bà sao chổi...
- Mày nói gì đó Tèo?
Thằng Tèo ngẩng lên thấy chú Tư, nó chợt khựng lại. Nó chợt
thấy tội nghiệp chú Tư quá đỗi, không biết khi nghe được tin mà nó sắp nói ổng
sẽ chịu nổi không...
- Chú Tư, chú Hội chết rồi.
- Sao, sao chết?
Nghe tin lão Hội, người bạn nhậu cũng là chồng hờ của Mùi chết,
chú Tư thoáng giật mình thảng thốt "chắc do xỉn rượu chứ gì", chú Tư
thầm nghĩ nhưng vẫn hỏi thằng Tèo dồn dập:
- Nhậu xỉn té chết hả, rồi Mùi đâu, cô Mùi đâu?
- Bả vét sạch tiền trong nhà trốn đi đâu mất rồi, giờ không
có tiền làm đám cho ổng nữa, ổng còn nằm ngoài nhà xác bệnh viện kìa.
- À, ổng chết vì bệnh SIDA đó chú Tư!
- Sao, mày nói sao?
Nghe đến hai chữ SIDA chú Tư bỗng loạng choạng, chân tay run
lẩy bẩy rồi ngã chúi chụi xuống mương nước. Thằng Tèo vội chạy lại đỡ lên, người
chú Tư rũ rượi như tàu lá úa.
- Thôi hết rồi!
- Hết cái gì vậy chú, chú có sao không?
- Tao không sao, thôi tao về...
Nói đoạn, chú quay lưng bước những bước thật chậm và nặng nề.
Cả người ướt sũng bùn lầy chú cũng không buồn rửa, đôi mắt đỏ ngầu ầng ậng nước.
Chú thoáng thấy hình ảnh của chú ngày xưa nằm trên chiếc giường có phủ drap rắng,
vợ chú chầm chậm đút cho chú từng thìa cháo...Tình yêu của gia đình, của vợ con
đã kéo chú từ quỹ môn quan trở về, khi chú tuyệt vọng nhất, họ đã nắm lấy bàn
tay của chú. Nhưng rồi chính chú lại tự mình sa vào vực thẳm...
Nhìn chú Tư lảo đảo bước đi, thằng Tèo lắc đầu thở dài,
trong đầu của nó cũng đã mường tượng ra cái kết cục của chú Tư. Không biết rồi
đây chú có còn đủ thời gian để sửa chữa cho những sai lầm của chú hay không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét