Mặc dù cái con bé bán hàng rong năn nỉ gãy lưỡi, anh cũng nhất
quyết từ chối mua nhành hoa tặng chị. Anh bảo, mua hoa làm gì, vừa tốn tiền vừa
không ăn được. Cái quan trọng trong thời buổi khó khăn này là chỉ ăn được thôi.
Hoa ư? Vài bữa héo, vứt đi, lại khổ mấy bà dọn rác.
Chị hình như không đồng tình lắm nhưng không dám nói gì, lẳng
lặng đi bên anh. Có lẽ đó là người phụ nữ cam chịu, theo tôi thấy.
Đã có biết bao đôi yêu nhau đứng gần cái cây này mà trò chuyện.
vỉa hè mà, họ có quyền đứng chứ. Nhưng đôi khi những câu chuyện của họ khiến
tôi thấy sao àm khó nghe vậy. Có hôm, bất thình lình tôi đnag lim dim mắt, chị
gái nào đấy hét lên dễ sợ : " Bỏ tôi ra, chúng ta đã chấm hết" . Sau
đó lết nhanh sang đường trước khi gã kia đuổi theo. Bao nhiêu là ánh mắt nhìn
chằm chằm vào họ, anh kia chạy đi nốt. Nhưng là hướng ngược lại.
Người ta nói yêu là khổ. Đó là cái khổ đấy. Cãi nhau, đau
lòng, khổ sở để quên nhau thôi. Vài ngày sau, anh kia lại trong bộ cánh mới,
tay trong ta với một em khác, chắc đó chính là nguyên nhân chia tay vậy.
Nói dông dài thì cái vị trí đắc địa tôi đi làm vỉa hè cũng
thấy nhiều cảnh khôi hài vậy. Ngày mưa lãng mạn, hai anh chị dắt nhau vào quán
nước, rồi tự dưng, chị đứng lên, chạy sang đường, chỗ dải vỉa hè phân cachs ấy,
chỗ tôi ngồi vậy. anh nắm tay chọi, chị rũ tay anh. Anh thì thầm năn nỉ, chúng
ta nói chuyện đã. Chị vùng vằng, không nói, mặt xuôi xị. anh cố năn nỉ thêm vài
câu nữa, chị lại lết trong vòng tay anh sang quán nước. Lại uống, cắn hướng
dương, trò chuyện. xong lại chạy đi hiệp 2, anh lại núi kéo, chị lại ngồi. Chắc
tôi chóng mặt vì lần thứ 3 chị đứng lên ngồi xuống mất. Nhưng lần này là đi hẳn.
Mái tóc mây ươn ướt mưa bụi đi thẳng không thèm ngoái lại. Anh đuổi theo được một
đoạn rồi cũng đi nốt. Theo hướng ngược lại.
Những cái cuộc chia tay tôi tháy như thế là họ đều đi theo
hướng ngược lại nhau. Chắc hết tình, cũng đồng nghĩa là không cùng đường, và thế
là hai người đôi ngả. Tôi nghe mấy bà cô bán hàng nói thế. Họ cũng bàn luận
chăm chú mấy thứ chuyện của thiên hạ này lắm.
Chuyện tào lao thôi chứ tôi có biết yêu iếc chi mô. Cái thân
tròn này chưa yêu ai bao giờ nên chả biết nói gì cả. chỉ nghe thôi. Đời nó thế
đấy, mấy đứa yêu nhau mà không cãi lộn, thế mới nêm được nhiều gia vị, mới thưởn
thức được lắm mùi của tình yêu chớ. Chị bán hàng quần áo bảo nhỏ. Chắc là vậy.
Tào lao thêm chuyện có những người sống với nhau nhiều năm,
con cái lớn khôn vẫn ngoại tình đấy thôi. Kinh nghiệm chuyện đời của mấy bà bán
hàng chỗ tôi vậy. Họ nói họ không ngoại tình nhưng bạn họ có ngoại tình vô số.
Có bà, bỏ chồng, làm tiệm tóc, cho sinh viên thuê trọ, chạy giao hàng, cho vay
lãi, trùm họ, tháng kiếm bao nhiêu tiền. thế mà dốc cho cờ bạc với cậu bồ trẻ
hơn chục tuổi. Bà ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, chăm sóc da mặt khiếp khùng, học
bao nhiêu bài để giữ chân thằng bồ. Nó có vợ con, vợ là con sếp thế mà có bỏ bà
được đâu. Thế đấy, ngày xưa, thằng đó đẹp trai nên nhiều con mê, mấy em sinh
viên thuê nhà theo nó, bà đuổi thẳng cổ. Bây giờ nó vẫn quấn quýt bà nhưu xưa,
tháng bà bao mấy triệu, đua về cho vợ trên Thái Bình bao quà mỗi lần xuống Hà Nội
du hí. Nhưng nhu cầu sinh lí giải tỏa thì cho cả hai nên thằng bồ cũng chỉ được
ít tiền thôi, còn lại bà chăm cho đứa con của bà, nghe bảo, con bà bị bệnh ngơ
ngơ, bao tiền chữa chưa khỏi. Sức lực của kẻ làm mẹ và thiếu thốn chồng chắc
chưa cạn được cho dù đã gần đầu năm rồi.
Lại có ông, mấy bà cứ bảo là hâm. Ổng bán túi trên chỗ gọi
là thượng nguồn của cái dãy phân cách này vậy.Ổng lấy hai lần vợ. Bà vợ cả
không con, bỏ đi. Về quê ổng kiếm được bà vợ hai thua chục tuổi. Ở với nhau hai
chục năm mà hàng ông ông giữ. Nói như bà già nhất ở đây, ( nói già nhưng cũng
chỉ 50 thôi), rằng, vợ mà ông thuê bán tháng triệu rưỡi, hôm nào nghỉ ông không
cho vợ bán một mình, ông khóa hòm. Ông bảo, để vợ bán thì nó lấy mình không biết.
Thế mà, bao nhiêu tiền cho con cái ông không đóng góp gì. Ông để vợ lo tất. Vợ
chạy bán hàng ngày, tối đi phụ ổng. Vợ ổng đẹp nên cặp bồ nhiều lắm. Bà già bảo,
thế mới nuôi được hai đứa con ăn học. Mà công nhận vợ ổng đẹp, ổng thì chả quan
tâm vấn đề đó. Kệ cô ta, ổng chỉ biết tiền ông thôi, đánh lô đề cho sướng thôi.
Tôi chả biết, nhưng hôm ông xuống đây, tôi thấy ông hay cáu gắt, nhăn nhăn thế
nào đó. Bà già bảo, ông hâm mà lại.
Chuyện thì nó cứ tào lao thế vậy. Chẳng nghĩ gì nhiều, viết
lại thế thôi. Ôi cuộc đời, hỡi tình yêu !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét