Trời nhập nhoạng tối, trên chiếc cup 82 cũ kỹ, chị ngồi sau
ôm chặt đứa nhỏ bây giờ chỉ còn là một cái xác tím tái không linh hồn, bờ vai
chị run run – chị khóc. Gương mặt ẩn giấu sau chiếc khăn trùm đầu nhưng tôi có
thể tưởng tượng đôi mắt của chị khi chứa nỗi đau - tê dại và hoang hoải.
Đêm nhung huyền, trời hè trong vắt, ánh trăng hiền từ tỏa
cái sáng dịu nhẹ, lấp lánh trên nền ao lăn tăn những gợn sóng nhỏ. Sự tĩnh lặng
của không gian dường như càng khiến tiếng khóc trở nên nặng nề, ai oán hơn. Nó
văng vẳng xa gần như ném từng chiếc kim nhọn găm vào da thịt.
***
Khi nghe mẹ nói "chị Hằng sinh em bé", tôi ngã ngửa,
đôi mắt mở to không tin vào tai mình. Chẳng khác một đứa trẻ tập nói, tôi bập bẹ,
ngắt quãng và hồn nhiên:
- Chị...ấy...sao lại sinh em bé được mẹ?
Mẹ tôi bâng quơ:
- Thì chửa chẳng phải đẻ. Con bé ấy giấu tài thật, đến lúc
sinh mọi người mới biết nó mang bầu. 30 tuổi đầu rồi còn để nó lừa cho chửa
hoang. Mà kể cũng khổ, cứ mãi chẳng có người rước đi nên mới thành ra thế. Còn
cô nữa đó – Mẹ quay qua tôi cao giọng – liệu biết mà giữ thân, không cả làng
người ta cười vào mặt bố mẹ mày, rồi ma nó rước đi nữa...
Dù chưa hiểu chuyện rõ ràng nhưng chẳng hiểu sao tôi lại
hình dung ra gương mặt chị rạng ngời khi ẵm đứa nhỏ trong tay. Tôi khẽ bật cười:
- Con trai hay gái hả mẹ?
- Ơ, cái con nhỏ này. Mẹ nói nãy giờ mày có nghe không hả?
Là con trai, mà sợ mọi người biết nên nó lèn bụng chặt quá, lại không được điều
kiện chăm sóc, mới hơn 6 tháng đã sinh, còn không biết có qua nổi không.
- Sao cơ? – Giọng tôi nhẹ hều lướt vào gió.
Tôi thả mình ngồi xuống cạnh chị, nói đúng hơn là tôi ngồi cạnh
một cành cây thiếu nước – héo hon và tàn rũ. Chị dựa người bên chiếc cột hiên
nhà, đôi mắt mệt mỏi nhìn vô định vào khoảng trống trước sân. Tôi biết, lúc này
bất kỳ một lời an ủi nào cũng chẳng khác như đưa tay vả vào mặt chị bởi có lẽ
chị sẽ nghĩ đó là sự thương hại đáng nguyền rủa.
Tôi lặng im nắm lấy bàn tay chị gày gò, băng lạnh. Chị cựa
mình chầm chậm quay sang nhìn tôi, đôi mắt mọng đỏ nửa như xót xa, nửa hoang
mang của van lơn, cầu cứu:
- Là mơ thôi, phải không em?
Chị vừa nói, vừa khẽ khàng cúi xuống, bàn tay nhỏ run run đặt
lên bụng, chị mỉm cười trong khi giọt lệ trượt dòng lăn trên gò má:
- Hôm qua, nó đạp chị ghê lắm. À, bình thường vẫn nghịch vậy.
Tối nào đi ngủ chị cũng thì thầm kể chuyện cho bé nghe nhé.
Tôi chẳng biết nói gì, khẽ siết lấy bàn tay chị.
Nhói!
***
Ngoài kia, người ta vẫn ra vào những lời bàn tán về chị với
những khinh thường và trách móc, đâu đó một vài lời cảm thông, nuối tiếc. Còn
tôi lại chỉ thấy trong chị cái khát khao làm mẹ mãnh liệt.
Một tuần đằng đẵng với cơn mưa cuối hạ rả rích vắt nhão tinh
thần, đứng nhìn những giọt nước chợt rơi rồi vỡ òa mà lòng tôi thấy bâng khuâng
đến lạ.
Tiếng khóc nỉ non ngoài nhà khiến tôi chú ý, vừa bước ra khỏi
phòng, tôi bắt gặp ngay cái lau vội khóe mắt của mẹ chị Hằng. Đôi tay sạm nắng,
nhăn nheo nắm chặt vào nhau như đang cố gắng kìm tiếng nấc nơi cổ họng.
- Nó bỏ đi rồi cháu ơi! Khổ bác quá! Con dại cái mang! Từng ấy
tuổi đầu mà vẫn để bố mẹ phải lo.
Nghe bác nói, tâm trí tôi chợt nhớ lại hình ảnh của chị vài
ngày trước.
- Có lẽ chị sẽ đi em ạ!
- Chị định chạy trốn? - Tôi nhíu mày lo lắng.
- Không phải! Chỉ là chị muốn đi đâu đó cho bình tâm lại
thôi.
Gạt giọt nước mắt trên gò má chị, tôi mỉm cười.
- Chị hãy sống như mình muốn, hãy làm những điều mình thực sự
yêu thích, còn lại thì cứ để cho trái tim dẫn đường.
Chị không nói, đôi mắt nhìn tôi mang lời cảm ơn chân thành.
Mẹ tôi nhìn bác ái ngại khẽ thở dài rồi đưa ánh mắt sang tôi
ra ý muốn tôi an ủi bác vài lời. Tôi bước đến ngồi xuống cạnh mẹ.
- Bác! Không phải bác vẫn dạy chúng cháu rằng, con gái dù giỏi
giang, xinh đẹp đến đâu vẫn cần một người chồng và những đứa con đó sao? Bác cũng
nói sống cần có niềm tin. Chị Hằng không sai khi có niềm tin, có chăng chị sai
vì đã đặt nhầm niềm tin vào kẻ không đáng. Chị là người thế nào bác vẫn là người
hiểu nhất, bác cứ để chị đi rồi chị sẽ quay về.
Ngoài hiên, những vệt nắng đầu tiên đã bắt đầu le lói.
Trong nhà, mỗi người theo đuổi một dòng cảm xúc khác nhau.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, gần chẳng gần, xa không xa,
trời sang thu, bầu trời trở nên trong xanh hơn với những làn gió hiền dịu. Một
ngày, em gái tôi nhốn nháo:
- Hai ơi, chị Hằng về rồi đó. Lại mang về một em bé nữa ý.
***
Tấm màn trắng buông hờ khẽ phất phơ, tôi ngồi xuống mép giường,
có một chút lăn tăn nhưng tim tôi vẫn thấy xốn xao khi quan sát cái sinh linh
bé bỏng với đôi má hồng hồng mũm mĩm an lành trong vòng tay chị.
Chị không ngẩng đầu, giọng phần đều đều như giải thích, phần
như đau đáu một nỗi xót xa, phần lại mang niềm vui của sự cưu mang, nuôi dưỡng:
- Bé bị người ta bỏ rơi trong bệnh viện. Chị đặt tên cho bé
là "Hoài Thương". Em thấy hay không?
Tôi hiểu chuyện, một dòng cảm xúc nhẹ nhàng ấm áp chảy trong
lòng.
- Chị yêu bé lắm phải không?
Bàn tay chị khẽ khàng vuốt nhẹ bờ mi cong - nơi đôi mắt đang
khép của bé, thì thầm:
- Ừ! Yêu lắm.
***
Gió thu lưu luyến rì rào trên ngọn tre như thủ thỉ tâm tình,
đêm nay trăng lại sáng, soi cái dáng dừa nghiêng nghiêng trên nền ao mát rượi
và tiếng mẹ ru con ngọt ngào da diết "À a à...ơi...À a à..ời...Tay nâng
chén muối đĩa gừng. Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau. Qua đình ngả nón
trông đình, đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu..."
Lòng tự hỏi "Không biết đến bao giờ thì cái bản năng hi
sinh của người phụ nữ mới tan biến?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét