Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

VUI CƯỜI


Chuyến bay của các bệnh nhân tâm thần
Khi bệnh viện tâm thần bốc cháy, chính phủ huy động máy bay trực thăng đến đưa các bệnh nhân đến nơi an toàn. Trong chuyến bay, những người này không ngừng la hét đạp phá.
Duy chỉ có một bệnh nhân nam im lặng và ngồi quan sát viên phi công.
Quá bực mình vì nhóm người điên ấy, viên phi công quay sang người này và nói:
- Tôi thấy anh có vẻ bình thường, anh có cách nào giúp tôi làm cho đám người phía sau im lặng một chút được không. Nếu được, tôi sẽ xin giám đốc bệnh viện cho anh xuất viện sớm.
Viên phi công vừa dứt lời thì người đàn ông lập tức quay ra sau. Sau 5 phút, người ấy quay lên và quả nhiên không còn tiếng động gì phía sau.
Quá ngạc nhiên, viên phi công hỏi:
- Anh giỏi quá! Làm cách nào mà anh khiến cho đám người ấy ngoan ngoãn nghe lời vậy?
- Có gì đâu, tôi vừa mở cửa cho tụi nó đi chơi hết rồi.

Bố cháu không thích . . .
Một cậu bé vô tình làm đổ cái xe chở ngô. Người hàng xóm nghe thấy tiếng động liền bảo: “Này, Willis, không sao đâu. Sang đây ăn cơm với bác rồi lát nữa bác lật lại xe cho”.
“Bác thật là tốt”, Willis trả lời. “Nhưng mà cháu sợ bố cháu không thích”.
“Vớ vẩn, sang đây”, người hàng xóm cáu ruột. “Thôi được”, cậu bé nhận lời, “nhưng mà thể nào bố cháu cũng ghét”.
Sau bữa cơm thân mật, Willis cám ơn người hàng xóm tốt bụng và nói: “Cháu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà cháu biết bố cháu sẽ bực lắm”.
“Đồ ngốc”, người hàng xóm mỉm cười. “Thế bố cháu đang ở đâu?”
“Dưới cái xe ạ”.

Bẩm, dạ có!
Chánh án hỏi đương sự đang trong trạng thái run lẩy bẩy:
- Anh có vợ chưa?
- Dạ… rồi!
- Người ấy là ai?
- Bẩm tòa… một người phụ nữ.
- Anh đừng có giỡn mặt ở chốn pháp đình! Thế anh đã nghe nói ai lấy một người… đàn ông chưa?
- Bẩm, dạ có! Thưa tòa! Như… chị tôi ấy!

Không có nhận xét nào: