Thiền sư Henepola Gunaratana*
Những tiến bộ kỹ thuật ào ạt. Vật chất tăng trưởng. Sự căng
thẳng. Cuộc sống và công việc chịu nhiều áp lực vì những đổi thay chóng mặt. Có
phải đó là ở thế kỷ hai mươi mốt? Không, đó là thế kỷ thứ sáu trước công nguyên
-khoảng thời gian của những cuộc chiến tranh tàn sát, kinh tế hỗn loạn và sự
xáo trộn những nếp sống đã được hình thành, giống như ngày nay. Trong những điều
kiện tương tự như của chúng ta, Đức Phật đã khám phá ra con đường đưa đến hạnh
phúc dài lâu. Khám phá này của Ngài -một phương pháp rèn luyện tâm từng bước từng
bước để đạt được sự tự tại – là điều quan trọng hôm nay cũng như ở bất cứ lúc
nào.
Nhưng đem ứng dụng những khám phá của Đức Phật không phải là
điều dễ dàng. Nó có thể kéo dài hàng năm. Yếu tố quan trọng nhất lúc bắt đầu là
một ý chí mãnh liệt muốn thay đổi cuộc đời của bạn bằng cách chấp nhận những
thói quen mới và tập nhìn thế giới một cách khác.
Mỗi bước trên con đường đến hạnh phúc của Đức Phật đòi hỏi
ta phải thực hành chánh niệm cho đến khi nó trở thành một phần trong cuộc sống
hàng ngày của ta. Chánh niệm là cách bạn tập cho mình trở nên ý thức về sự việc
như chúng thực sự là. Với tâm luôn chánh niệm, bạn tiến lên qua tám bước đã được
Đức Phật đặt ra hơn hai ngàn năm trăm năm trước -một sự rèn luyện nhẹ nhàng, từng
bước để tận diệt khổ đau.
Ai là người muốn rèn luyện như thế? Câu trả lời là bất cứ ai
đã quá mỏi mệt với những khổ đau trong đời. “Cuộc sống của tôi như thế này là tốt
rồi. Tôi thấy đủ hạnh phúc rồi,” bạn có thể nghĩ như thế”. Bất cứ cuộc đời nào
cũng có những phút giây tự tại, những phút giây của hỷ lạc. Nhưng về mặt khác
thì sao, phần mà bạn không muốn nghĩ đến khi mọi thứ không diễn ra một cách tốt
đẹp? Những thảm hoạ, sự nuối tiếc, thất vọng, những đau đớn thể xác, sự buồn
chán, cô đơn, hối hận, những cảm giác ray rức khi nghĩ rằng có thể có một cái
gì đó tốt hơn thế. Những điều này cũng xảy ra, có phải không? Hạnh phúc mong
manh của chúng ta tùy thuộc vào sự việc xảy ra theo một cách nào đó. Nhưng cũng
có một điều khác nữa: một thứ hạnh phúc không tùy thuộc vào hoàn cảnh, điều kiện.
Đức Phật đã chỉ cho chúng ta con đường đi đến sự hạnh phúc toàn vẹn đó.
Nếu bạn sẵn lòng làm bất cứ điều gì để tìm được con đường
thoát khỏi khổ đau -và điều đó có nghĩa là phải đối mặt với những cội rễ của
tham, sân ngay tại đây, ngay giây phút này- thì bạn có thể đạt được ý nguyện.
Ngay nếu như bạn chỉ là một người đọc tình cờ, thì những lời dạy này cũng có thể
hữu ích cho bạn, nếu như bạn sẵn lòng thực hành những gì bạn thấy có ý nghĩa. Nếu
bạn nhận thấy điều gì đó đúng, thì đừng bỏ qua. Hãy hành động!
Điều này nói thì dễ, nhưng thật ra không có gì khó hơn. Khi
bạn tự nhủ rằng, “Tôi phải chuyển hóa để được hạnh phúc hơn” – không phải vì Đức
Phật đã nói thế, mà vì trái tim bạn nhận ra được một chân lý thâm sâu- thì bạn
phải dốc hết sức lực để chuyển đổi. Bạn cần có quyết tâm mạnh mẽ để chế ngự những
thói quen xấu.
Những phần thưởng dành cho bạn là hạnh phúc – không chỉ cho
hôm nay mà còn là mãi mãi.
Hãy bắt đầu. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách xét xem hạnh phúc
là gì, tại sao nó quá khó nắm bắt, và ta phải làm thế nào để bắt đầu cuộc hành
trình trên con đường tiến đến hạnh phúc của Đức Phật tiến đến hạnh phúc.
Ước muốn được hạnh phúc không xa lạ với chúng ta, nhưng nó vẫn
luôn xa rời chúng ta. Được hạnh phúc có nghĩa là gì? Chúng ta thường tìm cách
hưởng thụ dục lạc như ăn ngon hay giải trí, vì chúng đem lại hạnh phúc cho
chúng ta. Nhưng có thứ hạnh phúc nào vượt lên trên những giây phút khóai lạc
chóng qua đó không?
Nhiều người cố gắng xâu chuỗi lại thật nhiều những phút giây
sung sướng, dễ chịu để họ có thể gọi đó là một cuộc sống hạnh phúc. Lại có người
cảm nhận được sự giới hạn của dục lạc tầm thường, đã đi tìm một thứ hạnh phúc lâu
dài hơn với những tiện nghi vật chất, đời sống gia đình yên ổn. Tuy nhiên các
nguồn hạnh phúc đó cũng có những giới hạn của chúng. Khắp thế giới nhiều người
sống trong sự đau khổ vì đói; những nhu cầu căn bản như được mặc, được ở của họ
không được đáp ứng; họ phải chịu đựng mối đe dọa thường xuyên của bạo lực. Cũng
dễ hiểu thôi khi những người này tin rằng sự thoải mái vật chất sẽ mang đến cho
họ hạnh phúc. Ở Mỹ, sự phân chia của cải vật chất không đồng đều có thể khiến
nhiều người sống trong nghèo khó, nhưng sự đói khổ hay thiếu thốn như ở các quốc
gia khác trên thế giới thì ít thấy. Mức sống của phần lớn công dân Mỹ rất cao.
Vì thế người dân ở các quốc gia khác thường nghĩ rằng người Mỹ phải là những
người hạnh phúc nhất trên thế gian.
Nhưng nếu đến được Mỹ, họ sẽ nhìn thấy gì? Họ sẽ nhận thấy rằng
người Mỹ luôn bận rộn -vội vã đến điểm hẹn, luôn nói chuyện trên di động, bận rộn
mua sắm thực phẩm, áo quần, làm việc rất nhiều giờ trong văn phòng hay các xưởng
thợ. Tại sao họ phải vội vã điên cuồng như thế?
Câu trả lời rất đơn giản. Đó là mặc dù người Mỹ dường như có
tất cả, họ vẫn rất khổ đau. Và chính họ cũng cảm thấy hoang mang vì điều này. Tại
sao khi đã có cuộc sống gia đình ấm êm, công việc đảm bảo, nhà cửa khang trang,
đời sống nhiều chọn lựa, tiền bạc đầy đủ- mà họ vẫn không cảm thấy hạnh phúc? Họ
nghĩ rằng chỉ có thiếu thốn những thứ trên mới khiến người ta đau khổ. Trái lại,
được sở hữu, được xã hội công nhận, có tình thương của bạn bè, gia đình, và những
sự thoải mái, thì ắt phải được hạnh phúc. Vậy thì tại sao, người Mỹ cũng như
bao người khác ở khắp mọi nơi, thường cảm thấy đau khổ?
Hình như ngay chính những điều mà ta nghĩ sẽ mang hạnh phúc
đến cho ta, thực ra lại là nguồn gốc của khổ đau. Tại sao? Vì chúng không trường
tồn. Các mối liên hệ rồi sẽ tan vỡ, đầu tư có thể thất bại, người ta mất việc,
con cái lớn lên rồi rời xa gia đình, và các cảm giác bằng lòng, thỏa mãn có được
từ việc sở hữu những thứ vật chất xa hoa cũng như những giây phút khóai lạc,
sung sướng, tốt lắm thì cũng chỉ là thoáng chốc. Vô thường có mặt ở khắp nơi
quanh ta, đe doạ ngay chính những thứ mà ta nghĩ rằng ta cần để có được hạnh
phúc.
Một điều nghịch lý là chúng ta càng có nhiều, thì ta càng có
thể đau khổ nhiều hơn.
Ngày nay con người càng có nhiều đòi hỏi tinh tế hơn, điều
đó đúng, nhưng dầu họ có bao nhiêu thứ vật chất của cải đẹp đẽ, đắt tiền, họ vẫn
muốn hơn thế nữa. Và nền văn hóa tân tiến càng củng cố thêm lòng tham muốn này.
Những gì bạn thật sự cần để được hạnh phúc, theo như các quảng cáo trên truyền
hình hay trên những tấm biển quảng cáo nói, là phải có chiếc xe hơi mới sáng
chói này, phải có chiếc máy vi tính siêu nhanh này, một chuyến nghĩ hè ở Hawaii
đầy nắng. Và những thứ đó cũng có vẻ được như thế thật, nhưng một cách ngắn ngủi.
Người ta thường lầm tưởng cảm giác phấn chấn, hào hứng, có được từ việc sở hữu
một món đồ mới này hay những giây phút khóai lạc, là hạnh phúc. Nhưng sau đó những
ham muốn khác lại trỗi dậy. Khi màu da rám nắng đã phai, khi chiếc xe mới đã bị
trầy thì họ lại nghĩ đến những cuộc mua sắm khác. Việc họ không ngừng kéo nhau
đến các khu thương xá mua sắm khiến họ không thể khám phá ra suối nguồn của hạnh
phúc thật sự.
*Thiền sư Henepola
Gunaratana, người Sri Lanka mà chúng ta đã biết qua hai bản dịch Chánh niệm
thực tập thiền quán (Nguyễn Duy Nhiên biên dịch) và Hành trình đến
chánh niệm( Diệu Liên Lý Thu Linh biên dịch). nguồn: tạp chí VHPG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét