Trên Ngũ đài sơn có một vị hoà thượng già nhận một cậu bé
lên ba làm sa di. Ngũ đài sơn rất cao, hai thầy trò tu hành trên đỉnh núi không
bao giờ xuống núi. Mười mấy năm sau, hoà thượng dẫn sa di, lúc này đã là một
thanh niên xuống núi chơi. Do một thời gian dài ở nơi không có dân cư nên chàng
sa di hầu như không biết cái gì. Vừa đi, hoà thượng già vừa giảng giải cho cậu
những con vật gặp trên đường:" Đây là con bò, dùng để cày ruộng. Đây là
con ngựa, dùng để cưỡi hay kéo xe. Đây là con gà trống để báo trời sáng. Đây là
con chó để canh giữ nhà...". Chàng sa di thấy con nào cũng kỳ lạ.
Một lúc sau có một thiếu nữ đi tới, sa di ngạc nhiên hỏi:" Đây là con
gì?". Hoà thượng già sợ cậu ta động lòng trần nên nghiêm sắc mặt
nói:" Đó là con hổ, nếu đến gần, nó sẽ cắn chết ăn thịt ngay lập tức".
Sa di không hỏi gì nữa.
Buổi tối sau khi trở về núi, hoà thượng già hỏi:" Những con vật mà con gặp
hôm nay, con thấy nhớ con gì nhất?".
Sa di trả lời:" Con không nhớ các con khác, chỉ thấy nhớ con hổ ăn thịt
người thôi!".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét