Nguyễn Thị Ngọc Hoà
Mùa đông này ấm áp hơn, khi tôi cảm nhận được cái ấm áp của
tình người...
Sài Gòn hoa lệ, người ta vẫn thường nói như vậy, suốt 2 năm
rời xa quê nhà tôi lên Sài Gòn học tập và tôi đã nhận ra điều ấy, vẫn có những
nơi tráng lệ hào nhoáng ánh đèn nhưng đâu đó vẫn còn có những mảnh đời trôi nổi,
mưu sinh.
Mùa đông đến gần, đường phố trang hoàng lộng lẫy khoác lên
người chiếc áo mới đón giáng sinh, khắp các con đường, cửa hàng nào là cây
thông, người tuyết, ánh đèn lung linh cho một Sài Gòn xa hoa tráng lệ. Mùa
đông, mùa giáng sinh người ta xuống phố dạo chơi, tôi cũng thế một buổi chiều
tôi cùng anh lang thang qua bao con phố ngập ánh đèn, thành phố sao đẹp, sao
lung linh thế...
Nhưng đâu phải ai cũng cuộc sống sung túc, yên vui trên cái
mảnh đất này, tôi vẫn biết còn biết bao mảnh đời vất vả từng ngày, mùa đông đối
với nhiều người sẽ là dịp để vui chơi, để diện những bộ quần áo đẹp dạo phố
nhưng biết đâu khi màn đêm buông xuống, khi những ngọn đèn lung linh kia bật
sáng thì lúc đó lại mở ra một cuộc sống khác của bao người-người
vô gia cư.
Những hoạt động tình nguyện ngày nay không còn xa lạ gì đối
với các bạn trẻ, và tôi cũng thế, nhưng lần đầu tiên tôi có cảm giác này, ngồi
sau lưng một anh bạn, đi đến các nẻo đường trên thành phố lúc nửa đêm... Sài
Gòn vẫn đẹp vẫn lung linh ánh đèn, vẫn khe khẽ cái giá lạnh mùa đông đưa mắt và
những góc tối, những mái hiên của những ngôi nhà cao tầng, đó là hình ảnh người
vô gia cư đang co ro nằm ngủ, sau một ngày dài vất vả mưu sinh, chiếc áo mỏng
manh kia sao thắng nổi cái mùa đông lạnh giá, mái hiên nhà kia sao thắng nổi những
cơn mưa bất chợt rơi, và suốt một ngày vất vả mưu sinh trên đường kia có đủ cho
họ một bữa ăn tươm tất....
Đúng là Sài Gòn hoa lệ, hoa của người giàu còn lệ của người
nghèo!
Khẽ bước nhè nhẹ đến bên, âm thầm đặt gói quà bên cạnh, nhìn
chú ấy đang say giấc sau một ngày mệt mỏi, chợt nghĩ đến hôm sau khi tỉnh dậy
nhìn thấy gói quà bên cạnh chú sẽ vui như thế nào, rồi lặng lẽ dẫn xe đi cách
đó hơn 5m mới dám lên xe chay cũng chỉ vì sợ tiếng xe làm chú thức giấc. Bọn
chúng tôi vẫn quan niệm "cách cho hơn của cho" là thế, vì món quà chỉ
là chiếc áo ấm và chút bánh, sữa, sẽ chẳng giúp được bao nhiêu nhưng quan trọng
vẫn là cách chúng tôi san sẻ món quà đó với mọi người, sẽ đọng lại trong
lòng tôi một ngày ý nghĩa, sẽ để lại cho những mảnh đời trôi nổi ấy một niềm
khích lệ tinh thần, sẽ là vật chất để họ vượt qua mùa đông lạnh giá.
Bên cạnh đó vẫn còn những người còn thức và tôi nhìn thấy trong
ánh mắt ấy cả sự mệt mỏi của một ngày dài vất vả, ngồi bên trò chuyện tôi
lắng nghe biết bao nỗi khổ khác nhau, người thì không còn người thân, người thì
bị con cái bỏ rơi, người thì xa quê vào Sài Gòn kiếm sống...
Sài Gòn không có mùa đông, nhưng những cơn gió vẫn đủ lạnh
da thịt con người, ước gì có những que diêm để tôi biến ước mơ về một cuộc sống
sung túc của họ thành sự thật, ước gì thời tiết đừng lạnh để họ có giấc ngủ
ngon, ước gì...
Trở về nhà lúc 5h30 sáng, vùi đầu vào chăn ngủ, hình ảnh của
những người tôi gặp lại hiện lên, mình đang ấm áp thế này, còn ngoài
kia...
19 tuổi lần đầu tiên tôi lang thang trên phố đêm khuya, lần
đầu tiên tôi biết được điều kì diệu của sự cảm thông, chia sẻ. Mùa đông
này ấm áp hơn, khi tôi cảm nhận được cái ấm áp của tình người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét