KIM NGÂN
Với bao bộn bề thường trực của cuộc sống, hằng ngày mỗi người
đều phải quẩn quanh trong vòng xoáy của công việc và tình cảm.
Nhiều lúc muốn tìm kiếm một nơi bình yên cho tâm hồn được
nghỉ ngơi, được thư giãn. Con người ta thường nhớ về những chốn xa xưa, ở nơi
đó có những người đã chiếm trọn vẹn trái tim ta. Và nơi tôi muốn tìm về là cái
ôm của bà - người luôn sống trong tim tôi.
Sinh ra trong thời đất nước còn đang chiến tranh, cuộc
sống của bà từ thời còn trẻ đã vô cùng cơ cực. Bà và ông tôi đến với nhau cũng
hoàn toàn do sự sắp đặt của hai bên gia đình. Về làm vợ ông, bà sinh chín người
con với độ tuổi không cách nhau là mấy.
Trong khoảng thời gian đó, ông tôi lên đường nhập ngũ chiến
đấu bảo vệ Tổ quốc, một mình bà ở nhà nuôi các con ăn học. Cơ cực là vậy nhưng
theo lời ba tôi kể lại chưa bao giờ bà than vãn bất cứ điều gì. Cả cuộc đời bà
sống vì chồng, vì con đến khi tuổi già bà lại sống vì cháu.
Lúc tôi còn bé bà chiều và cưng tôi lắm, mỗi khi đi chợ về
là bà lại có quà cho tôi, tôi thèm ăn gì thì chỉ việc chạy đến làm nũng với bà
là bà sẽ làm món đó cho tôi ăn. Có lẽ vì thế mà tôi theo bà nhiều hơn cả ba mẹ
tôi. Tối nào tôi cũng ngủ với bà và bà sẽ kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, khi
đi du lịch ở đâu bà cũng dẫn tôi theo.
Khoảng thời gian đó sao thật chóng vánh. Đến năm tôi 9 tuổi
chú Út tôi bị bệnh nặng, thấy bà vừa phải lo cho chú Út vừa phải chăm tôi, ba mẹ
tôi thấy công việc cũng ổn định nên mẹ giữ tôi thay cho bà. Khoảng thời gian ấy,
tối nào tôi cũng khóc nấc đòi mẹ cho về với bà.
Đến khi chú Út tôi qua đời có lẽ vì “người đầu bạc tiễn kẻ đầu
xanh” nên bà ngày càng ít nói hơn, suốt ngày bà chỉ lặng lẽ trong nhà không còn
thiết tha ra ngoài nữa, không còn gần gũi với tôi như trước nữa. Lúc ấy, tôi cứ
nghĩ là bà đã hết thương tôi.
Những suy nghĩ ấy không tồn tại trong tôi lâu vì khi tôi học
lớp 5, ba mẹ tôi vì nhiều lí do đã li dị nhau. Tôi cảm thấy ghét ba mẹ tôi lắm,
suốt ngày tôi cứ lầm lầm lì lì né tránh không muốn đến gần ba mẹ nữa. Những lúc
ấy bà đã ở bên tôi, an ủi tôi và khuyên tôi phải biết thông cảm cho ba mẹ. Nếu
khi ấy không có bà, có lẽ đến bây giờ tôi và ba mẹ sẽ có một khoảng cách rất lớn.
Năm tôi chuẩn bị bước vào lớp 10, tôi đậu vào một trường phổ
thông có tiếng tăm trong thành phố, bà tôi vui lắm. Tôi tự hứa với bà sẽ cố học
thật tốt để sau này lớn lên đưa bà đi du lịch như khi tôi còn bé bà hay dẫn tôi
đi vậy.
Nhưng một ngày kia, khi tôi vừa đi học về mẹ nói với tôi rằng
bà tôi bị té phải đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi không dám tin vào những gì mình nghe thấy nữa, rõ ràng là lúc sáng tôi đi học
bà vẫn còn khỏe kia mà, tôi vẫn còn nói chuyện với bà nhưng sao giờ lại đang
hôn mê trong bệnh viện.
Tôi chạy thật nhanh đến bệnh viện để gặp bà nhưng bà tôi nằm
đó mắt nhắm nghiền lại, không còn ánh mắt thân thương bà nhìn tôi hằng ngày nữa.
Tôi đứng lặng người rất lâu bên giường bệnh của bà. Bắt đầu từ ngày đó, ngày
nào tôi cũng đến bệnh viện thăm bà, tôi chỉ mong muốn một ngày bà tôi sẽ tỉnh lại
và nhìn tôi, nói chuyện với tôi.
Nhưng mong muốn đó của tôi không bao giờ trở thành hiện thực
được nữa. Một tuần sau bà tôi qua đời, tôi cảm nhận rất rõ một sự mất mát rất lớn,
ngồi cạnh bà, tôi đã nắm lấy tay bà mà khóc rất nhiều. Tại sao số phận lại bất
công với bà đến như thế, cả đời bà chưa một lần sống vì bản thân mình. Tại sao
ngay cả lần cuối cùng cho tôi được nhìn thấy ánh mắt của bà cũng không thể?
Mãi cho đến tận bây giờ hình bóng của bà cứ vẫn luôn theo suốt
tôi, nhưng đó không còn là những ám ảnh của mất mát hay đau thương nữa, thay
vào đó như một niềm an ủi rằng bà vẫn luôn bên tôi, theo sát mỗi bước đi của
tôi, luôn là nơi bình yên nhất cho tôi tìm về.
Nếu như thời gian có quay trở lại thì tôi chỉ xin được nói với
bà một câu mà tôi biết mình vẫn chưa có cơ hội nói: “Cháu yêu bà lắm!”...
http://www.ninhhoatoday.net/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét