Tướng Tào Hán triều nhà Tống dẫn quân đi ngang qua chùa Viên Thông. Chúng tăng trong chùa vốn biết quân lính của Tào Hán kỷ luật không tốt nên họ sợ hãi chạy trốn khỏi chùa, chỉ còn thiền sư Duyên Đức trụ trì một mình ở lại. Thiền sư tĩnh tọa ở pháp đường, Tào Hàn thấy vậy giận dữ nói:
- Sao ông chẳng thèm
chào hỏi ta lấy một tiếng? Lẽ nào ông không biết đứng trước mặt ông là một vị tướng
giết người không chớp mắt hay sao?
Thiền sư Duyên Đức
nghe vậy liền mở mắt ra nhìn rồi chậm rãi đáp:
- Môt quân nhân đứng
trước Phật lại gào thét hống hách vô lễ như vậy lẽ nào ngươi không sợ nhân
duyên báo ứng hay sao?
Tào Hàn càng lớn tiếng:
- Cái gì mà nhân
duyên báo ứng với chẳng không báo ứng. Lẽ nào ngươi không sợ chết?
Thiền sư Duyên Đức cũng
cao giọng:
- Lẽ nào ngươi không
biết ngồi trước mặt ngươi là một thiền tăng không hề sợ chết?
Tào Hàn kinh ngạc trước
sự can đảm của thiền sư, hỏi:
- Ngôi chùa lớn như
thế mà chỉ còn lại có mình ông? Những người khác đâu?
Thiền sư Duyên Đức đáp:
- Chỉ cần đánh một tiếng
trống là họ sẽ nghe và trở về.
Tào Hàn ra sức đánh
trống, nhưng đánh hồi lâu vẫn chẳng thấy ai xuất hiện, nói:
- Đã đánh trống rồi
sao không thấy ai trở về?
Thiến sư Duyên Đức đáp:
- Vì khi ngươi đánh
trống, sát khí đằng đằng. Xin hãy đọc câu "Nam mô bổn sư thích ca mâu ni
Phật" rồi sau đó hãy đánh trống.
Tào Hàn làm theo, niệm
Phật đánh trống, đánh trống niệm phật ... không lâu sau, chúng tăng đều trở về đầy
đủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét