Chủ Nhật, 6 tháng 3, 2011

Thơ “tếu” Quý Bùi : THU HÓI



Một mùa Thu trước buổi hoàng hôn
Mái tóc Tôi đen ,chải sóng dồn
Mỡ gà thoa bóng lên trên tóc
Em đứng từ xa thấy hết hồn

Người ấy thường khen mái tóc Tôi
Tôi bắt đứng xa chẳng lôi thôi
Đừng rờ lên tóc làm cho rối
Đừng đến gần bên kẻo thấy hôi

Người ấy thường ra vẻ ngại ngùng
Vân vê tà áo ngó mông lung
Chỉ muốn xin tôi rờ mái tóc
Nhưng lại sợ Tôi sẽ nổi khùng

Thủa ấy nào Tôi có biết chi
Vì thương mái tóc chẳng nghĩ gì
Nào ai có tóc như Elvis
Quên hẳn người yêu bỏ ra đi

Người ấy bỏ Tôi để sang ngang
Vì mái tóc Tôi cứ làm tàng
Người ấy bỏ Tôi vì mái tóc
Sợ cho bầy chí kéo lây sang

Từ đó Thu rồi Thu lại Thu
Buồn đau tôi hận đến căm thù
Quyết không tắm gội cho ai biết
Hận người phụ bạc đến thiên thu

Người đã xa tôi tóc cũng xa
Tóc bay hàng xóm tóc bay qua
Từng sợi tóc rơi theo cơn gió
Sợi dài sợi ngắn cứ theo ra

Tôi vẫn đi quanh khắp chợ Trời
Tìm bình keo tốt giữ không rơi
Thu đến, Đông qua Xuân lại tới
Nhìn tóc rơi rơi ,chán mớ đời

Tôi đã sài keo Super glue
Dán từng chân tóc khỏi bung dù
Nhưng rồi mảng này theo mảng khác
Tựa áng mây trôi quyện gío Thu

Tôi nhớ lời người vẫn bảo tôi
Tóc tai không gội sẽ có hồi
Tóc đi đường tóc đầu trống lốc
Nhẵn thín như là sư cụ thôi

Lời người phảng phất mãi đâu đâu
Tôi chợt hiểu ra đã hói đầu
Ngẫm nghe câu ví sao mà đúng
Gội đầu thì chóng ,rửa mặt lâu

Từ đó ra ngoài lấy mũ che
Đi đường chẳng sợ bị tông xe
Bữa nào quên mũ lo ngay ngáy
Nắng dội chói chang, cháy cả xe

Từ đó về sau điện đỡ hao
Đêm đêm chả đốt bóng điện nào
Chỉ cần trăng chiếu qua đầu bóng
Phòng chợt bừng lên ,sáng biết bao

Tiền nước và rồi cũng ít đi
Không phải gội đầu đỡ kể chi
Sham-poo , lược chải không cần sắm
Gương , gel không có, chẳng lo gì

Em đã bỏ tôi đi lấy chồng
Em ghét tôi nhiều lắm phải không  ?
Em cắn nát tim tôi rướm máu
Lại đem mớ tóc quẳng bên sông

Tôi vẫn vui bên cạnh cuộc đời
Với đầu hói bóng vẫn vui chơi
Vợ có giận lên không túm tóc
Đầu hói xem ra ,khỏe qúa trời

Tóc mai sợi ngắn sợi dài
Lấy nhau chẳng được , trù hoài rụng luôn