Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

DÌ ÚT ƠI, DÌ ÚT!

Bài viết của Rain March

Ăn Tết xong,đứa nào đứa nấy tròn quay, trung bình đứa lên ít nhất cũng phải vài ký, cả đám túm tụm lại cười nói hớn ha hớn hở.
                - Ái chà chà,mới có 3 tuần mà tròn o thế thì ... còn năng suất hơn cả nuôi heo nữa, hi hi ... tôi nháy mắt chọc lũ bạn.
                - Nhìn "Bà Còi" biết ngay sụt ký, nuôi heo mà như nuôi bà thì có mà lỗ to .. ha ha ha, cả đám cười nghiêng ngả.
                Dư âm sau Tết vụt trôi nhanh chóng theo những buổi chạy sô dày đặc, thời gian vùn vụt trôi, đi thực tập Nhi, về trường học lý thuyết, về khoa thi, rồi qua quận 8 ... thiện tai, thiện tai. Tôi phờ phạc đi trông thấy, nhiều lúc lên bệnh viện, đám bạn quỷ sứ vạch mắt mở miệng hỏi tùm lum tà la rồi phán "con này bị SDD, cho nhập viện với mấy em bé cho rồi", có đứa còn đế thêm: "chăm sóc theo chế độ SDD dài hạn, ha ha ha". Thế đấy. Mà đúng là tệ thật, tôi nhớ hôm đó cân đâu hơn 38 ký, chưa kịp mừng gọi là tự an ủi thì "cô bạn bánh mật"đứng bên chỉ trỏ: lên cân không bỏ dép, trong túi áo blouse còn thủ thêm 2 cuốn bí kíp Nội NHI, 1 cuốn sổ tay, à con cái ống nghe luôn mang trên cổ nữa. Lũ bạn lại xúm xít:  thức khuya học bài hả? ăn nhiều vô ... vân vân và vân vân, chóng cả mặt. Nghĩ lại, chưa tới 10 giờ tối mình đã tót đi ngủ, sáng 3 giờ mò dậy học bài, không phờ phạc mới lạ,ăn thì cũng bình thường như mọi ngày mà. Ôi dào,để ý mấy chuyện này làm gì, tôi làm lơ quay mặt đi nhìn mấy đứa nhỏ trại Thận đang chơi đùa quanh bãi cỏ, đứa nào cũng dễ thương, mắt tròn xoe, trong veo. Tôi nhìn "cô bạn bánh mật" nói khẽ: "mấy đứa nhỏ trại này có đôi mắt đẹp tuyệt, tiếc là tui không đem máy chụp hình theo". Cô bạn gật gù tán thành, rồi cô bạn à lên 1 tiếng và bảo tôi:"tui có điện thoại nè, có điều nó không được đẹp như máy ảnh đâu". Tôi bảo nó bấm thử vài tấm, đúng là không nét, tôi không hài lòng bảo nó: "thôi khỏi chụp cũng được, tụi nó đẹp thế, vào máy mình thành ra thế này", "vậy thôi nhé". Nhìn lũ trẻ nô đùa, tôi ái ngại,có đứa mới hơn 3 tuổi đã bị HCTH, có đứa còn bé tí xíu,đa phần đều phải chạy thận.
                Những buổi sáng chúng tôi lúi húi phụ các anh chị khám bệnh, nghe mấy đứa nhỏ gọi tên bác sĩ điều trị rất thân mật, có đứa còn đọc cả toa thuốc, chế độ chăm sóc vanh vách mà lòng tôi đau nhói. Nhìn mấy đứa Cushing cái mặt hao hao giống nhau, người ú ú như nhau, thằng bạn ngồi cạnh tôi la khẽ như trúng số:
                   -Bà ơi, tui có chỉ tiêu khám phù rồi.
                 -Đâu? Tôi nhìn quanh quất, nhớ là phòng này chỉ có 1 đứa còn thì tôi đã khám mất rồi tôi nghĩ chắc là mấy đứa nhỏ phòng bên ghé qua.
                   -Đó, đứng sau lưng anh (bs nội trú)kìa!
                   -Cushing đó.
                 -Oái! Thế mà tui không nhận ra, thế còn chỉ tiêu phù của tui?  Nụ cười vụt tắt nhanh chóng trên gương mât cậu bạn dễ mến.
                Phòng bệnh tôi học có tới mấy đứa như vậy,tụi nó nói năng,chơi đùa  hồn nhiên, tôi không có cảm giác đây là hành lanh bệnh viện mà là ngôi nhà  chung của mấy đứa nhỏ.
 Sáng hôm sau, tụi tôi vẫn tới sớm, vừa đặt chồng hồ sơ  lên bàn có mấy đứa nhỏ bẽn lẽn nép ngay cạnh bàn, đợi khám, chẳng cần các cô  chú gọi tên. Cậu nhóc tôi phụ trách hôm nay chẳng thấy đâu cả,gọi tới 3 lần cu cậu mới lò dò ra, 2 mắt sưng vù, tôi nhìn mà phát hoảng:
                   -Sao con phù nhiều vậy? Bộ quên uống thuốc hả?
                Cu cậu liếc nhìn tôi mắt rưng rưng, rồi cúi gằm xuống đất, tay vân vê tà áo nhàu nát
                   -Sao nó phù nhiều vậy mẹ?
                 -Dạ không đâu, cháu nó khóc đó cô, khóc từ trưa hôm qua tới khuya luôn, dỗ mãi mới chụi đi ngủ, nói nhớ các bạn ... Nói đến đây, giọng chị nghẹn lại.
                -Con ngoan, ít hôm nữa sẽ được về nhà, được đi học gặp lại cô giáo và các bạn nhé
                 -Dạ không phải đâu cô, trưa hôm qua có mấy đứa bạn cùng phòng được bác sĩ cho về, nó thì chưa nên tủi thân, chiều hôm qua tiễn các bạn xong, buồn không có ai chơi thế là khóc.
                 Chị thút thít lau nước mắt, hai mắt tôi cay xè, thì ra nó khóc không phải vì nhớ nhà...
                 Một 1 tuần ở trại thận vụt trôi, thời gian quá ngắn cho chúng tôi nhưng bù lại là các bé đã quen chúng tôi hết, không lên trại thì thôi, hễ thấy bóng dáng  tụi tôi là chúng í ới gọi, cười ríu rít. Có một cô bé, hễ thấy tôi là réo lên:"Dì Út ơi". Tôi thầm nghĩ chắc nó có bà dì Út nào đó hao hao tôi chăng?
                Cuối tuần trại Thận tôi đi trực thêm tranh thủ làm bệnh án cho đủ chỉ tiêu, tiện thể tạm biệt mấy bệnh nhân tí hon nốt. Đang loay hoay với mấy xét nghiệm thì có tiếng gọi lanh lảnh:
                  -Dí ÚT ơi!
                Tôi ngoảnh lại,cô bé con, tròn trĩnh nước da ngăm đen,không, đen thứ thiệt mới đúng, đôi mắt tròn xoe, đen láy như hạt huyền lẫm chẫm tiến về phía tôi sau là bà nội của bé con vừa đi theo nó vừa cười:
                -Buổi chiều cô cũng học à?
                 -Vâng.
                -Cô đi ở đây lâu không?
                -1 tuần bác ạ! Sang tuần sau cháu qua trại khác rồi.
                -À,nó sang tuần  sau  cũng được về đó cô! Người bà nở nụ cười phúc hậu thân quen, đôi mắt long lanh ngấn nước.Bé con vẫn đu đưa nghịch phá ống nghe của tôi
                -Ồ, ược về nhà thì còn gì bằng nữa.   Cô chúc bé con về nhà khỏe nha, hôm sau gặp cô ở nơi khác chứ không phải là bệnh viện đâu nha.

Không có nhận xét nào: