Thứ Tư, 2 tháng 3, 2011

khi phải từ bỏ những ước mơ của cuộc đời

Thy Anh
lược dịch theo : life lessons for loving the way you live - Jenifer Read Hawthorne
"không có gì là hoàn toàn tốt hay hoàn toàn hay hoàn toàn xấu, Chính suy nghĩ của ta đã định hình mọi thứ." (William Shakespeare)
vui sống mỗi ngày @ blog : Ngày nay, rất nhiều người quan niệm rằng việc phải từ bỏ một ước mơ, một kế hoạch đã đề ra trước đó là một biểu hiện của sự THẤT BẠI , BẤT TÀI, TUYỆT VỌNG . . . Nhưng cuộc sống có phải lúc nào cũng sẽ diễn ra suôn sẻ như mong muốn của mình không? Bạn phải chấp nhận là đôi khi, những cố gắng cũa mình cũng không mang lại kết quả như mong đợi. Bạn sẽ bực bội, tuyệt vọng hay sẽ chấp nhận cuộc sống như nó vốn thế và tập thích nghi với nó?
Ciella Kollender sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. cha mẹ cô đều là ca sĩ và nhạc sĩ nổi tiếng. bốn tuổi, cô đã học đàn dương cầm, vĩ cầm, thanh nhạc và nhảy múa. năm bẩy tuổi, cô đã tham gia quảng cáo trên các chương trình phát thanh. sau khi tốt nghiệp đại học, cô kết hôn và đến sống ở Las Vegas. tại đó, cô bắt đầu sự nghiệp ca hát chuyên nghiệp của mình và có cơ hội biểu diễn chung với rất nhiều tên tuổi nổi tiếng trong làng giải trí.
Sau khi ly hôn, cô chuyển đến Los Angeles làm bầu sô cho một vài chương trìnhTV và đạt rất nhiều thành công. Cô thành lập được một công ty giải trí và tổ chức được nhiều sự kiện văn hóa lớn.
Nhưng cuộc đời cô không mãi tươi đẹp như vậy.
trời đổ mưa và đường trở nên trơn trợt
Ngày 27 tháng 12 năm 1974, trong khi đang lái xe đến một thành phố biển để họp mặt với bạn bè, trời đổ mưa và đường trở nên trơn trợt. Đến một khúc quanh, cô lạc tay lái và đâm vào rào chắn ven đường. May mắn, nhờ rào chắn nên cô không bị rơi xuống hẻm vực bên dưới, nhưng cô bị thương rất nặng.
Tỉnh lại tại bệnh viện, đầu quấn băng trắng, tay chân phải bó nẹp, cô biết mình đã bị tai nạn khá nặng. Thế nhưng, chỉ sau khi được bác sĩ thông báo, cô mới thấy hết tình cảnh bi đát của mình: dây thanh âm và thực quản của cô bị tổn thương rất nặng, cần phẫu thuật khẩn cấp.
Sau ca phẫu thuật, cô được các bác sĩ thông báo sẽ không thể nói được như trước. Cô rất sốc và tự nhủ :" nếu không ca hát được thì mình còn sống làm gì nữa ?". Trong tuyệt vọng, cô muốn đầu hàng số phận và bắt đầu sống như đã chết trên giường bệnh, suốt ngày chỉ cảm thất nuối tiếc cho nhưng thành công trước đây của mình.
Nhưng rồi, một ngày kia, cô bỗng nhận ra rằng mình đã từng vượt qua được biết bao khó khắn trong quá khứ. Thật vậy, cô đã vượt qua được biết bao nỗi sợ hãi để biểu diễn  thành công trước đám đông, đả vượt qua được cảm giác tuyệt vọng ghê gớm ngay sau khi ly hôn, đã phải đối mặt với bao nhiêu thử thách khi thành lập công ty riêng . . . vậy thì tại sao lần này lại dễ dàng buông trôi cho số phận? Cô cảm thấy đây mới là thời điểm quyết định cho cuộc sống của mình sau này và cần phải có đủ nghị klực để vượt qua những lo sợ trong lòng mình.
Cô biết mình sẽ không thể hát được nữa nhưng ngọn lửa tình yêu âm nhạc vẫn không bao giờ tắt hết trong tim mình vậy thì tại sao mình không bắt đầu sáng tác ca khúc để có thể vẫn sống trọn vẹn với niềm đam mê của mình? Âm nhạc sẽ vẫn là một người bạn thân thiết giúp cô vượt qua mọi nghịch cảnh. Suy nghĩ tích cực này đã làm thay đổi cách nhìn tương lai của cô, và chỉ sau 5 tuần, cô đã được bác sĩ cho xuất viện trước sự ngạc nhiên của nhiều người và của chính các bác sĩ  Thật vậy, sau một năm nghĩ ngơi và không ngừng luyện tập, cô dần dần hồi phục và, thật kỳ lạ, thanh quản của cô cũng có những thay đổi khả quan hơn rất nhiều.
Đến bây giờ, cô rất hài lòng với cuộc sống mới dù vẫn còn phải tiếp tục điều trị. Cô đã dẹp bỏ được những ám ảnh về cái chết cũng như những tai nạn bất ngờ trong cuộc sống xảy đến ngoài tầm kiểm soát, cô cảm thấy hết sức thanh thản, khoan dung và chấp nhận cuộc sống như nó vốn phải như thế. Quan niệm về giá trị cuộc sống của cô củng thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. Cô dành nhiều thời gian cho gia đình, cho mảnh vườn sau nhà và các hoạt động thiện nguyện. (xem thêm ...)
Sau này, khi suy nghĩ về các sự việc đã xảy ra, cô tự nhủ giá như trước kia, nếu cô đã biệt sống ngay như bây giờ thì tốt biết bao. Khi còn trẻ, cô nghĩ rằng hạnh phúc chỉ có được với một cuộc sống thật sôi nổi, thật hào nhoáng và thật nhiều thành công vang dội . . . Thế nhưng giờ đây, cô đã biết rõ hạnh phúc trong cuộc sống thật quá giản đơn và ai cũng có thể đạt được. 
mời xem thêm bài SỐNG GIẢN ĐƠN HẠNH PHÚC HƠN cuả tôi đã đăng trên tạp chí VĂN HOÁ PHẬT GIÁO năm 2010.

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Thầy ơi,câu chuyện thật ý nghĩa!!Mỗi lần đọc xong 1 mẫu truyện ngắn,nghe qua 1 câu chuyện rất đời thường,và thật bổ ích,em đều có quyết tâm cố gắng làm tốt điều gì đó.Tuy nhiên,khi em rơi vào những hoàn cảnh phân vân,em ko biết mình nên làm gì lúc này.Thầy biết vì sao ko ạ?...Vì ngay lúc đó,em ko biết kết quả sẽ như thế nào khi em thực hiện việc đó.Em hay lo lắng,băn khoăn đủ điều và ko biết cái nào là cần thiết cho mình hay cho đối phương.Kết quả,em ko làm điều em đang nghĩ,vì sợ ...thầy ạ.Sự lựa chọn trong cuộc sống này thật khó khăn phải ko thầy?Cơ hội sẽ vội qua nếu mình bỏ lỡ,rồi nuối tiếc nối tiếp,vì mình đã ko nắm lấy nó.Dù biết vậy,nhưng em ko đủ bản lĩnh,tự tin để cho mình 1 cơ hội thầy ạ.
Em xin cảm ơn câu chuyện của thầy!!!SV Y5

http://vuisongmoingay.blogspot.com/ nói...

những cơ hội đã vuột qua rồi chưa chắc là cơ hội tốt nhất! còn tương lai nào có ai mà biết được chính xác? hãy sống với hiện tại và trân trong từng khỏanh khắc của hiện tại, thế thôi!chẳng có gì phải nuối tiếc!
ngay cả khi hiện tại em chả có gì thì em vẫn còn . . tương lai!