Thy Anh
Chị được
cô em, sinh viên y khoa năm thứ 6, đưa vào cấp cứu vì nghi ngờ uống thuốc tự tử.
Chị 40 tuổi, cao, đẹp như người mẫu, khám hoàn toàn tỉnh táo, khẳng định mình
không có ý định tự tử nhưng nhìn cặp mắt của chị rất buồn, buồn kỳ lạ… Theo cô
em, chị đang làm ăn dưới tỉnh, có lẽ thất bại, hôm nay đột nhiên bỏ lên thành
phố, thăm em, nói lời những từ giả như trăn trối, nghe rất lạ. Lục túi xách chị,
thấy mấy vỉ thuốc ngủ, không rõ mới uống bao nhiêu nên mang vô bệnh viện cho chắc
ăn. Chị ngoan ngoãn cho y tá rửa dạ dày rồi về giường nằm. Đêm hôm đó, bệnh nhập
viện liên tục, giao cho cô em canh chừng cô chị. Mỗi lần khám bệnh mới, để ý thấy
hai chị em ngồi nhỏ to trong đêm, cũng an tâm. Bệnh viện dạo ấy không có bác sĩ
tâm thần, muốn tư vấn phải chờ đến sang chuyển sang một bệnh viện khác.
6 giờ
sáng, đang ngái ngủ, dậy coi lại một số ca nặng trong đêm, ghé qua giường hai
chị em xem sao, giường trống trơn! Chỉ ít phút sau, nhận được điện thoại từ
phòng cấp cứu, cô chị đã nhảy qua lan can của khoa, từ lầu 2, xuống đất, gẫy cột
sống, liệt tứ chi. Tìm cô em, cô phân bua: "Cả đêm em canh chừng, thấy chị
ấy đã bình tĩnh lại, hứa sẽ giải quyết mọi việc rồi về quê ở với mẹ, em xuống căng
tin mua đồ ăn sáng, bỏ chị ấy lại không quá 20 phút..."
Hôm nay
nhận được message qua facebook của học trò cũ, tình huống cũng tương tự, thấy như chuyện vừa
mới hôm qua. Chuyện đã gần 20 năm nhưng vẫn cảm thấy hối tiếc, mỗi khi nghĩ đến,
lại ước lúc ấy mình đã có thể làm khác đi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét