Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

C H I Ề U T À N T H U

Đàm Thị Ngọc Lý



Viết cho ông Xã mình
Một đời người thoáng chốc trôi qua nhanh. Từ lúc chúng mình được sinh ra trong cõi người đến lớn khôn rồi già đi. Tháng Tám này thiên hạ nô nức đón Trung Thu cùng lũ nhóc. Bất chợt những kỷ niệm về mùa thu mưa bay lá đổ của chúng ta lại trở về tràn đầy cảm xúc.
Anh ạ. Những ngày tháng hẹn hò từ mùa Trung Thu ở Hợp Tác Xã Tân Lập, và mình cũng đã cùng bạn bè trải qua biết mấy mươi năm bên những chung trà đầm ấm trong ngôi nhà 65, nay là 81 Lê Lợi thân yêu này. Bây giờ ai xui chi tháng 9 chia ly để lòng em luôn thổn thức nhớ anh, vẫn ngoan cố không chấp nhận được niềm đớn đau này… Anh à, em giật mình thảng thốt. Chúng mình đã xa nhau 23 tháng 18 ngày rồi ư? Thời gian lâu như thiên thu. Bất chợt em thở dài thấy mình mất phương hướng. Chỉ còn 14 ngày nữa là ngày mãn tang anh. Những giòng nước mắt đau khổ với em thật quen thuộc. Nước mắt ơi, mi đã cùng ta bầu bạn, là bạn đường dỗ dành ta lúc không có anh bên cạnh. Và em của anh chưa một ngày bớt nhớ thương anh. Mong anh về giọt nắng cũng thêm xa…
Anh à, đã gần ba năm dài mộng dữ, nhung nhớ mãi về anh. Không có anh, tàn phai những ước mơ, đã xa rồi cặp từ “Hạnh Phúc”. Những ngày chúng mình cùng thương yêu, cùng trân trọng nhau nay còn đâu ? Còn đâu nữa những chiều anh em  mình chở nhau đi dạo mát khắp phố phường. Anh bảo rằng : Mong sao những con đường Ninh Hòa sẽ ngày càng mở rộng nhiều hơn nữa để đường về nhà mình thêm dài ra… Anh ạ, giờ mình đâu còn những chiều, những tối mùa thu ngồi ở góc quán café cùng đếm lá vàng trên cây đời xanh thắm với ánh điện lung linh…Chúng mình hai con người già nua của thế kỷ có khác nào đôi tình nhân trẻ trung. Ta bên nhau quên cả gánh thời gian. Nào ai nhớ anh em mình giờ đã là ông Nội - bà Ngoại.
Anh ạ, những ngày không anh thật chán phèo. Anh biết không, đã bao lần những sáng chủ nhật con gái về chở em ngang qua quán phở bò kho của Bà Lành. Mùi thơm của phở càng quyện em vào nỗi nhớ và em đã mơ giữa ban ngày. Anh đang bẻ những miếng bánh mì vàng ươm chấm vào tô bò kho và chúng mình cũng thưởng thức hương vị hấp dẫn của nó. Điều đó cũng làm em “no lòng” không cần ăn sáng nữa đó anh. Em của anh theo ngày tháng đã cố gắng làm chết dần những cảm xúc bản thân, cố ngăn giòng nước mắt để mọi người bớt ái ngại, bởi vì em không muốn ai thương hại. Em không muốn vợ của Cáp Lài gãy gục thế này ư ?  Em luôn nhắc  mình – mãi mãi sống sao xứng đáng  là vợ của Hồ Dạ Thảo. Anh, anh có khen em giỏi không?
Anh đi xa, xa mãi nghìn trùng, biết chăng những cơn mưa cuối thu đang rơi ngoài trời. Nước mưa cũng giống như anh đang tuột khỏi tay em. Chiều lại từng chiều em thường đứng ngóng. Em còn mong ngóng gì đây ? Lòng tự hỏi lòng :  Có phải hoàng hôn tím từng chiều vì em nhớ anh ?
Anh ạ, thêm một mùa thu tháng 9. Trời đầy thu, sắc thu heo héo võ vàng. Đâu còn màu nắng thu vàng mật ong của ngày xưa đâu anh. Nhớ anh, em tìm đọc những trang nhật ký của anh để an ủi mình như có  anhbên cạnh. Chúng mình dường như đang chia lửa về những cảm xúc, có phải anh đang thầm thì dỗ dành em bằng ánh mắt vời vợi của một trời thương yêu và tin cậy “ái thê” ?  Những yêu thương giờ xa ngút tầm tay. Mùng 3 tháng 9 là ngày đau thương tức tưởi. Mất mát to lớn của một kiếp người trong hai ta nào ai muốn ?
Ba năm dài mộng dữ, em của anh không cất nổi tiếng cười dòn tan như ngày xưa bên anh. Tâm hồn em như ngày càng khô, vừa già nua vừa mềm úa. Sống chỉ là một giấc mơ buồn. Đêm ơi, sao dài quá ! Em giết thời gian bằng cách thức thâu đêm cùng với … đêm tàn ! Đời em bất ngờ góa bụa long đong chỉ biết cầu mong nước tam muội dội sạch bụi trần để em sớm được bên anh tu đời, an đạo … Trong khói hương em nhìn thấy anh trong khung kính, lúc nào cũng mỉm cười, còn em lúc nào cũng hanh hao, trái tim đau lắm, cứ nhói lên từng nhịp… Mỗi ngày thắp mấy mươi lần hương là bấy nhiêu đau đớn. Em vô cùng xin lỗi anh. Anh đừng đau lòng buồn em. Cầu xin ơn trên đừng bắt anh không siêu thoát được vì những giòng nước mắt của em.
Anh ạ, hãy để trái tim anh lạnh lùng với trần thế. Sợ anh bị phạt không siêu thoát vì cái tội hay khóc của em !. Em bây giờ luôn cầu nguyện, đọc kinh Lương Hoàng Sám để cầu xin ơn trên cho anh được vào cõi vô ưu. Em nghe bảo là “Hễ ai đọc được 5 quyển là “người thân” ấy của mình sẽ lên tiên cảnh”. Em tràn trề hy vọng vì em đã tụng cầu nguyện cho anh được 10 tập. Mãn tang rồi chắc chắn anh sẽ bay lên thiên đường rồi đó anh.
Không biết ở một nơi nào đó, từ cõi u minh mịt mù, nơi cung trời Đao Lợi huyền nhiệm, hay nơi cõi cung tiên, nơi địa ngục lầm đường thần trí mênh mang anh rủi ro đi lại ! Anh ở đâu ? Ngày đêm em của anh luôn tụng kinh sám hối cho anh và em cả kiếp xưa và kiếp này. Anh hãy tu để mau siêu thoát anh nhé. Ba năm dài anh biền biệt xa nhà, em đã cố gắng… Sống không có anh khó khăn đến dường nào.
Anh à, hồi còn sống, anh ước sau này có điều kiện anh sẽ ra mắt tập thơ “Những bài thơ tình của Hồ Dạ Thảo”. Nay em đã thực hiện in được tập thơ đúng vào ngày mãn tang anh (3.9.ÂL). Đã vậy, em còn chấp bút tặng thêm cho anh một chùm thơ của em để anh hiểu thương cho nỗi lòng của vợ. Anh hãy chia sẻ gánh nặng nhớ mong giùm em đi. Nhớ anh biết bao, Hồ Dạ Tháo Cáp Lài ơi. Em biết rằng dẫu hai ta có phải xa nhau chân trời góc bể, ngăn cách bởi thiên đàng hay địa ngục – những bất luận ở đâu, trong giòng chảy của thời gian, em vẫn mãi nhớ mong anh.
Thôi anh nhé. Em luôn mong mơ thấy bóng anh về.

Đàm Thị Ngọc Lý
http://www.ninhhoatoday.net/

Không có nhận xét nào: