Ann Nguyen
Độ đôi ba tháng thì hai người bạn mới có dịp gặp nhau, cùng ăn trưa và trò chuyện.
Những câu chuyện xoay quanh bệnh nhân, bệnh viện, văn phòng, sức khoẻ của cha mẹ,
và trời mưa trời gió San Jose. Anh là một bác sĩ gốc người Hồng Kông nhưng lớn
lên ở Mỹ từ độ lên 3 tuổi. Với công việc của một bác sĩ chuyên lão khoa, chăm
sóc bệnh nhân ở 10 Nursing Facilities, văn phòng riêng, và on-call bệnh viện,
anh chưa hề có đến một tuần nghỉ ngơi cho riêng mình.
Mỗi lần hai người bạn cùng ăn trưa anh phải xin lỗi ngưng câu chuyện để trả lời
điện thoại từ những cú tin nhắn qua pager. Chỉ hai giờ đồng hồ cho buổi ăn
trưa, anh cũng không có thì giờ cho riêng mình. Buồn!
Hôm qua, hai người bạn lại gặp nhau và cùng ăn trưa. Anh vẫn nhiệt thành như
bao nhiêu năm từng là bạn. Lần này anh muốn nghe chuyện Việt Nam, chuyện về những
kế hoạch cho chuyến đi thường niên của bạn mình. Câu chuyện đan nhau giữa bệnh
tật của người già ở Mỹ và những mảnh đời của trẻ mồ côi ở Việt Nam xen lẫn những
cuộc vui ngắn ngủi của người về kẻ ở cho cuộc hội ngộ mỗi năm. Trong câu chuyện,
anh nghe lời trách nhẹ nhàng cho cái gọi là "quality time" của một buổi
ăn trưa của hai người bạn. Anh chợt nhận ra cái dòng chảy của công việc đã cuốn
trôi anh và cuốn trôi chất lượng của những lần gặp gỡ ngắn. Trao điện thoại và
pager cho bạn cất vào túi xách tay, hai người bạn quyết định gọi thêm mỗi người
một ly sương sa hột lựu vừa thưởng thức vừa bàn với nhau một kế hoạch giảm bớt
công việc.
Choàng vai nhau chia tay sau buổi ăn trưa, anh nhận lại điện thoại và pager. Mỗi
người bạn nghe trong lòng ấm thêm một chút. Dành cho mình và cho bạn thân chất
lượng của thời gian bên nhau là điều không dễ làm trong dòng chảy của công việc
nhưng cũng không phải khó thực hiện- chỉ cần một chút quan tâm.
Cám ơn đời đã cho ta những người bạn thân để sẻ chia.
San Jose, 12/8/12
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét