Lịch sử xã hội Việt Nam trong đầu thế kỷ XVII đã chứng kiến
nhiều sự kiện rối ren giữa các "tập đoàn" phong kiến. Ở Đàng Ngoài từ
phía Bắc sông Giang trở ra là thời kỳ phân chia giữa vua Lê chúa Trịnh, từ Nam
sông Giang trở vào do chúa Nguyễn cai trị, sử sách thường gọi là Đàng Trong.
Về mặt lý thuyết cả hai thế lực họ Trịnh và họ Nguyễn đều
mang khẩu hiệuphù Lê diệt Mạc để lấy lòng thiên hạ và thề trung thành với
triều Hậu Lê. Nhưng trên thực tế thì khác, cả hai đều muốn tạo nên thế lực cho
riêng mình và nhắm đến chếc ngai vàng.
Đào Duy Từ (1572 – 1634), hiệu là Lộc Khê, quê ở xã Hoa
Trai, huyện Ngọc Sơn, phủ Tĩnh Gia, (Thanh Hóa ngày nay). Cha ông tên là Đào Tá
Hán, một xướng hát chuyên nghiệp. Mẹ ông là người họ Nguyễn. Ông thông minh, và
học rộng biết nhiều.
Ông muốn lập thân bằng con đường khoa bảng, nhưng bị chính
quyền chúa Trịnh coi là con nhà phường chèo, nên ông bị gạch bỏ tên. Ông buồn bực,
nói với bạn rằng: Tôi nghe chúa Nguyễn hùng cứ đất Thuận Quảng, làm nhiều
việc nhân đức, lại có lòng yêu kẻ sĩ, trọng người hiền... Nếu ta theo vào giúp
thì chẳng khác gì Trương Lương về Hán, Ngũ Viên sang Ngô, có thể làm tỏ rạng
thanh danh, ta không đến nỗi phải nát cùng cây cỏ, uổng phí một đời...
Rồi mùa đông năm Ất Dậu (1627). Đào Duy Từ trốn được vào xứ
Đàng Trong. Vào Nam, đầu tiên, ông đi ở chăn trâu cho một phú ông ở Tùng Châu.
Phú ông thấy Đào Duy Từ học rộng tài cao, nên đem chuyện nói với khám lý Hoài
Nhân là Trần Đức Hòa, ông này là người có mưu trí được chúa Nguyễn Phúc Nguyên
tin dùng. Trần Đức Hòa cho gọi Đào Duy Từ đến hỏi chuyện. Thấy mọi chuyện ông đều
thông hiểu, liền giữ ông lại và gả con gái cho ông.
Một hôm, Trần Đức Hòa đem bài Ngọa Long cương của
Đào Duy Từ cho Nguyễn Phúc Nguyên xem. Đọc xong, chúa Nguyễn biết Đào Duy Từ là
người có chí lớn liền cho gọi Duy Từ đến. Nghe Đào Duy Từ cao đàm hùng luận, tỏ
ra rất am hiểu việc đời, Nguyễn Phúc Nguyên (Sãi Vương) mừng lắm, liền sau đó
cho họp bàn đình thần phong cho Đào Duy Từ làm Nha úy Nội Tán, tước Lộc Khuê Hầu,
trông coi việc quân cơ ở trong và ở ngoài, tham lý quốc chính.
Từ đấy Duy Từ nói gì chúa Nguyễn cũng nghe. Ông bày mưu vạch
kế giúp chúa Nguyễn làm nên nhiều việc lớn. Chúa Nguyễn thường nói với mọi người:Đào
Duy Từ thật là Tử Phòng và Khổng Minh ngày nay.
Năm Đinh Mão (1627), chúa Trịnh Đàng Ngoài muốn bắt họ Nguyễn
ở Đàng Trong phải thần phục, bèn cử đoàn sứ giả mang sắc vua Lê vào phong cho
Sãi Vương (chúa Nguyễn Phúc Nguyên) và đòi Sãi Vương phải cho con vào chầu, đồng
thời phải nộp 30 con voi cùng 30 chiếc thuyền làm lễ vật cống nạp nhà Minh.
Chúa Sãi không chịu, nhưng bề ngoài chưa biết xử trí ra sao, bèn hội họp triều
thần hỏi mưu kế. Lộc Khê hầu Đào Duy Từ khuyên chúa Sãi bước đầu cứ nhận sắc
phong, rồi sau sẽ tìm kế đối phó.
Ba năm sau, thấy thời cơ thuận lợi, bấy giờ Lộc Khê hầu mới
bàn với Sãi Vương, sai thợ làm một chiếc mâm đồng có hai đáy, bỏ sắc vua Lê
phong kèm với một tờ giấy có 4 câu chữ Hán vào giữa, rồi hàn kín lại. Trên mâm
cho bày nhiều lễ vật hậu hĩnh, rồi cử Lại Văn Khuông làm sứ giả mang ra Thăng
Long (Hà Nội này nay), tạ ơn vua Lê và chúa Trịnh.
Nhờ có chuẩn bị trước, khi ra kinh đô yết kiến chúa Trịnh, Lại
Văn Khuông ứng đối rất trôi chảy. Chúa Trịnh hậu đãi, cho phép Khuông cùng phái
đoàn sứ giả đi thăm kinh thành, để chờ Chúa dạy bảo. Trên đường đi, Khuông lén
mở cẩm nang của Đào Duy Từ trao cho từ trước. Đọc xong, Khuông cùng cả phái
đoàn lẻn trốn về Nam. Thấy phái đoàn sứ giả đột ngột trốn về, chúa Trịnh sinh
nghi, bèn cho người đập vỡ mâm lễ, lại thấy tờ sắc phong khi trước, và 1 tờ giấy
viết bốn câu thơ chữ Hán sau: Mâu nhi vô dịch/ Mịch phi kiến tích/ Ái lạc
tâm trường/ Lực lai tương địch.
Cả triều đình không ai hiểu ý nghĩa bài thơ, cuối cùng Trịnh
Tráng phải cho mời một nhà nho thông thái uyên bác tới giải nghĩa. Đọc xong,
nhà nho giải thích rằng: Mâu nhi vô dịch nghĩa là chữ Mâu không có dấu
phẩy là chữ Dư; Mịch phi kiến tích nghĩa là chữ Mịch bỏ bớt chữ
Kiến còn lại là chữ Bất; Ái lạc tâm trường nghĩa là chữ Ái để mất
(lạc) chữ Tâm thì thành chữ Thụ; và Lực lai tương địch nghĩa là chữ Lực đối
địch (tương địch) với chữ Lai là chữ Sắc. Vậy, gộp cả bốn chữ mới lại
thành câu: “DƯ BẤT THỤ SẮC,” nghĩa là Ta không nhận sắc phong.
Nghe xong, Trịnh Tráng vội thét lính đuổi bắt Lại Văn
Khuông, nhưng lúc đó Khuông cùng cả phái đoàn đã cao chạy xa bay rồi. Trịnh
Tráng muốn ra quân đánh chúa Nguyễn nhưng gặp lúc Cao Bằng và Hải Dương đều có
giặc giã nổi lên, đành phải hoãn lại.
Trịnh Tráng cho người dò la biết được việc Sãi Vương không
nhận sắc phong đều do một tay Lộc Khê Đào Duy Từ bày đặt ra cả. Chúa Trịnh tính
kế làm sao để lôi kéo Lộc Khê bỏ chúa Nguyễn (Đàng Trong) về với triều đình vua
Lê và chúa Trịnh (Đàng Ngoài).
Chúa Trịnh lập mưu, sai người mang nhiều vàng bạc bí mật vào
biếu Đào Duy Từ, kèm một bức thư riêng với bốn câu thơ:
Trèo lên cây bưởi hái hoa/ Bước xuống vườn cà hái nụ tầm
xuân.
Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/ Em có chồng anh tiếc lắm thay!
Lời thơ nói đến chuyện anh (chúa Trịnh) và em (Đào Duy Từ)
thuở nhỏ, trèo cây hái hoa bưởi, bước xuống vườn cà hái nụ hoa tầm xuân. Ý thơ
trong như ngọc, là lời nhắn nghĩa tình, nhắc ông rằng tổ tiên, quê quán vốn ở
Đàng Ngoài. Nếu trở về sẽ được triều đình trọng dụng còn nếu không thì ngầm ý
đe dọa. Người ta đồn rằng Đào Duy Từ đã xây mộ cho cha mẹ tại Bình Định để
tránh bị Đàng Ngoài khống chế. Vì thế Đào Duy Từ không sợ hãi chúa Trịnh trả
thù; và ông đã trả lại quà tặng và viết bài thơ phúc đáp chúa Trịnh như sau:
Ba đồng một mớ trầu cay/ Sao anh chẳng hỏi những ngày còn
không?
Bây giờ em đã có chồng/ Như chim vào lồng như cá cắn câu.
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ/ Chim vào lồng biết thuở nào ra?
Chúa Trịnh đọc thơ biết khó lòng lôi kéo được họ Đào, nhưng
thấy bài thơ chưa có câu kết, ý còn bỏ ngỏ, nên vẫn nuôi hy vọng, bèn cho người
đem lễ vật nhiều hơn, và mang theo lá thư của chúa Trịnh vào gặp Đào Duy Từ lần
nữa.
Lần này, ông mới viết nốt hai câu kết gửi ra, để trả lời dứt
khoát việc mời mọc của chúa Trịnh. Hai câu đó như sau:
Có lòng xin tạ ơn lòng,
Đừng đi lại nữa mà chồng em ghen!
Theo giai thoại dân gian thì chồng em được Đào Duy
Từ hàm ý chỉ chúa Nguyễn.
Từ đấy Đào Duy Từ ở lại giúp chúa Nguyễn ổn định và phát triển
vùng đất miền trong, mở mang bờ cõi đất nước ta cho đến lúc qua đời…
(Tài liệu tham khảo: Hoàng Ngọc Phách – Kiều Thu Hoạch, Giai
thoại văn học Việt Nam, Nxb Văn học, H, 2001.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét