Sùng Tín theo thiền sư Đạo Ngộ xuất gia, nhiều năm như một, cứ phải hái củi nhóm lửa gánh nước nấu cơm nhưng chưa hề được thiền sư chỉ giáo lấy nửa lời.
Một hôm Sùng Tín nói
với sư phụ:
- Thưa sư phụ, đệ tử
theo sư phụ xuất gia đã được nhiều năm, nhưng chưa một lần được sư phụ khai ngộ.
Xin sư phụ rủ lòng từ bi truyền pháp yếu tu đạo cho đệ tử.
Thiền sư Đạo Ngộ nghe
vậy liền nói:
- Con nói vật thật là
oan cho sư phụ. Con nghĩ xem, từ khi con theo ta xuất gia đến nay có ngày nào
ta không truyền tâm yếu tu đạo cho con đâu?
Sùng Tín ngạc nhiên hỏi:
- Đệ tử ngu muội, thật
sự không biết hàng ngày sư phụ truyền cho đệ tử những gì ...
Thiền sư Đạo Ngộ nở nụ
cười hiền hậu, nói:
- Con dâng trà cho ta, ta uống trà cho con, con dâng cơm cho ta, ta ăn cơm cho
con ... Ngày nào cũng truyền thụ tâm yếu cho con, không lúc nào trễ nải ...
Sùng Tín nghe sư phụ
nói vậy, lập tức lĩnh ngộ được dụng tâm của sư phụ, hiểu rằng Thiền thực ra ở
ngay trong cuộc sống. Cuộc sống chính là
thiền, thiền chính là cuộc sống. Núi non xanh thẳm là thiền, mặt đất bao la cũng
là thiền, người học thiền thật sự không chỉ ngồi tham thiền tụng kinh mà còn phải
biết lĩnh ngộ thiền từ ngay trong cuộc sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét