Long Đàm
Sùng Tín thiền sư trước khi xuất gia cuộc sống rất cơ cực, hàng ngày bán bánh ở
bên chùa của Hoàng Đạo Ngộ thiền sư, nhưng ngay cả nơi trú thân cũng không có.
Thiền sư Đạo Ngộ thương tình Sùng Tín nghèo khó sắp xếp cho một gian phòng nhỏ
trong chùa để ở.
Sùng Tín
báo đáp công ơn mỗi ngày dâng cho thiền sư Đạo Ngộ mười cái bánh. Thiền sư Đạo
Ngộ sau khi nhận lấy mười cái bánh đều bảo đệ tử đưa lại cho Sùng Tín một cái
bánh. Một hôm, Sùng Tín hỏi thiền sư Đạo Ngộ:
- Bánh là
của con dâng cho thiền sư, sao mỗi ngày thiền sư lại cứ trả cho con một cái? Vậy
là có ý gì?
Thiền sư Đạo
Ngộ mỉm cười đáp:
- Con mỗi
ngày có thể cho ta mười cái bánh sao ta lại không thể đưa lại cho con một cái?
Sùng Tín
vẫn không chịu:
- Con có
thể cho thiền sư mười cái bánh, sao thiền sư lại chỉ đưa lại con có một cái?
Thiền sư Đạo
Ngộ cười lớn:
- Một cái
con chê là ít sao? Mười cái ta không cho là nhiều sao một cái con lại cho là
ít?
Sùng Tín
nghe xong như tỉnh ngộ, quyết định xin thiền sư Đạo Ngộ xuống tóc cho anh ta xuất
gia.
Thiền sư Đạo
Ngộ lại bảo:
- Một
sinh mười, mười sinh trăm, rồi sinh ngàn vạn... chư pháp đều từ một mà ra.
Sùng Tín đáp
lại:
- Nhất
sinh vạn pháp, vạn pháp quy nhất.
Thiền sư Đạo
Ngộ xuống tóc cho Sùng Tín xong, cho tu trong am ở Long Đàm nên người đời gọi
ông là Long Đàm Sùng Tín thiền sư.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét