Có một vị
tín đồ nói với thiền sư Mặc Tiên:
- Vợ của
tôi vừa tham lam vừa bủn xỉn, ngay cả làm việc thiện cũng không chịu chi lấy một
xu, xin thiền sư đến nhà tôi, khai ngộ cho vợ tôi mở lòng hành thiện.
Thiền sư
Mặc Tiên là người cởi mở, nghe vậy liền nhận lời.
Khi thiền
sư Mặc Tiên đến nhà người ấy, người vợ
ra đó tiếp, nhưng ngay cả một ly trà cũng không mời khách uống. Thiền sư Mặc
Tiên liền nắm bàn tay lại nói:
- Phu
nhân, người hãy xem tay của ta, nếu ngày nào nó cũng như thế này, người thấy thế
nào?
Người vợ đáp:
- Nếu bàn
tay ngày nào cũng như vậy tức là có tật, là dị dạng.
Thiền sư
Mặc Tiên nói:
- Đúng vậy,
là dị dạng.
Sau đó
thiền sư lại xòe bàn tay ra rồi hỏi:
- Nếu
ngày nào cũng như thế này cả thì sao?
Người vợ đáp:
- Như vậy
cũng là dị dạng.
Thiền sư
Mặc Tiên nói:
- Phu
nhân nói không sai. Như vậy đều là dị dạng.
Chỉ biết tham giữ lấy tiền, không biết bố thí, cũng là dị dạng. Chỉ biết phung
phí tiền của không biết tích lũy, cũng là dị dạng. Tiền bạc phải lưu thông, phải
có thu có chi, lượng thu mà chi. Bàn tay lúc nào cũng khư khư nắm lại là bàn
tay quá bủn xỉn, bàn tay chỉ biết xòe ra lại là bàn tay quá phung phí.
Từ hôm ấy, vợ của vị tín đồ đã lĩnh ngộ được cái đạo xử thế dùng tiền.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét