Nguyễn Ngọc Tư
Ngồi ở ngoài hiên có thể ngửi được mùi biển cả. Hoa cúc dại
mọc liếm lên thềm. Ngôi nhà của tụi mình không cần rộng, chỉ cần kê vừa một cái
giường và gian bếp. Ở đó có ông già hơi lãng đãng, đôi khi lấy điện thoại di động
khuấy cà phê, hay ngồi nhìn mây những khi ti vi hết chương trình thế giới động
vật. Ở đó có bà già hí húi cọ nồi, lâu lâu vói tay ra sau tự đấm lưng. Radio mở
rọt rẹt chương trình ca cải lương cuối chiều, miệng bà cằn nhằn tối qua không
ngủ được vì ông già ngáy dữ quá. Đêm nay tôi sẽ thủ cục muối hột, cứ hả họng ra
ngáy là tôi thả vô miệng cho mặn thấy mồ tổ. Mặt ông già tê mê, khoái chí nói
bà cằn nhằn cũng có duyên, y như hồi xưa vậy, thiệt chẳng bõ công tôi bỏ xứ
theo bà.
Bức tranh đó hai mươi năm trước ngoại và bồ cùng tô vẽ, mỗi
khi hẹn hò. Viễn tượng đào được hủ vàng cũng không gây say ngây bằng nằm cạnh
nhau thêu dệt một tổ ấm cuối đời. Ngoại hồi ấy mới bốn mươi, cứ tủm tỉm cười
hình dung mùi dầu gió trên bâu áo bồ những ngày trở lạnh. Bồ nói bao giờ già sẽ
về sống với ngoại (lúc ấy cũng già), ở đâu cũng được, nhà là nơi có người
thương. Gần biển thì thích hơn vì khí trời ở đó tốt cho lá phổi rệu rã của thằng
từng nghiện thuốc lá. Ngoại sẽ nấu những món ăn bồ thích, sáng bắc nước pha trà
chiều pha vào chậu cho bồ tắm. Thỉnh thoảng bồ hé cửa nhà tắm ngoắc tay, bảo ê
bà kỳ lưng giùm tôi coi. Vài lúc bồ quên gội đầu, ngoại sẽ rầy rà đàn ông gì mà
hôi rình. Dĩ nhiên đàn bà tuổi đó sẽ cằn nhằn rỉ rả suốt ngày. Cằn nhằn gió, cằn
nhằn gạo lên giá và nhất là cằn nhằn ông bồ lơ ngơ, vô tâm.
- Ui trời, giao việc cho người ta nhiều vậy. Ngộp thở. Lúc
đó anh sẽ làm gì?
- Làm gì nữa?! Anh ho.
Ngoại nhét sổ tiết kiệm vào ngăn trong túi xách, hơi thắt ngực
khi nhớ lại mình đã dùng chân khóa chặt bồ như thế nào, lúc bồ nói chỉ việc ho
thôi là đã cực thân lắm rồi. Cái ý nghĩ hồi đó mình mạnh thiệt làm ngoại có
chút bùi ngùi. Lần gần nhất quắp bồ ngoại nghe như mấy cái khớp xương mình long
ra.
Ngó nghiêng lại hành lý lần nữa, ngoại nghĩ chắc là không bỏ
sót gì. Dầu gió, thuốc huyết áp, áo ấm, mấy cuốn sách… vẫn còn nguyên trong giỏ
xách từ chuyến đi bụi không thành lần trước. Hôm đó ngoại ra khỏi nhà từ mờ
sáng, xe chạy ba chục cây số mới sực nhớ bỏ quên giấy tờ tùy thân, ngoại quay lại
lấy thì chồng con Hai đã dậy ra tưới cây. Thằng rễ nói vói qua rào, vợ con đau
bụng từ khuya giờ, chút má nấu cháo cho nó ăn với. Con đi đám tang ông già thằng
bạn dưới quê, chiều má chạy lại nhà trẻ đón bé Chút Chít luôn nghen. Ngoại mở cửa
vào vo nắm gạo bắc nồi cháo lên bếp, lúc đem cất túi xách vào ngăn tủ, thấy hơi
tan nát. Nhắn cho bồ hay, bồ nói tôi cũng đang không biết nói sao với em. Tụi
nhỏ biết ba nó sắp đi chơi, nên cũng giấu biệt chòm răng giả rồi, sao dám đi ra
đường đây. Giọng nói của bồ, không biết có phải vì mất mấy cái răng giả hay
không, có chút mếu máo. Ngoại nói, thôi, lần sau, em hứa.
- Nghi lắm! Bồ nói, nhấn trọng âm “lắm” cho ra vẻ hài hước,
sao nghe như một tiếng thở dài.
Chính ngoại cũng hồ nghi lời hẹn của mình, bởi cái tính chất
bất định của nó. Lần sau là bao lâu? Những chuyến đi không thành dạy ngoại chẳng
nên cược vào nhiều hy vọng. Có lần ngoại gọi cho bồ bảo chậm lắm là chiều mai
em sẽ nấu cơm cho anh. Chiều mai tụi mình sẽ thuê một căn nhà ở Đậu Phố, bắt đầu
sống như một gia đình mới ra riêng. Bồ nói em sắm chén bát ít thôi, vài tháng
là chúng ta trả nhà đi lang thang chỗ khác. Bữa đó ngoại chưa đi qua khỏi cây cầu
ranh giới giữa Sầu Đâu và tỉnh bạn thì phải quay về. Gái Út gọi điện thoại hớt
hãi nói má ơi thằng Bi bị đứt tay. Ngoại hít thở một hơi dài nói vậy con băng
bó cho nó đi, má đi xóm rồi. Nó kêu trời, hỏi bông băng để ở đâu. Ngoại lại nuốt
nước bọt, cố nhớ coi chỗ mình cất thuốc nhưng không sao nhớ được bởi đầu dây
bên kia là tiếng thằng nhỏ Bi kêu gào thảm thiết, gọi ngoại ơi ngoại à, đau
quá.
Xe đò dừng ở bên đường trả khách. Bà ngoại về tới nhà thì thằng
Bi cũng nín khóc, ngón trỏ quấn chặt vào vạt áo, tay kia cầm que kem mút ngon
lành. Út thấy hành lý ngoại phồng lên, kêu chói lói má tính đi đâu vậy, lỡ con
trực đêm thì thằng Bi ngủ với ai?
Con em méc con chị, ba đứa con gái phát hiện ra âm mưu bỏ
nhà đi bụi của bà già. Tụi nó thay nhau canh giữ bà mẹ bằng cách dúi cho bà mấy
đứa trẻ, nhờ bà đan áo len cho mùa đông tới. Tấm muốn đi chơi hội thì phải
xong việc đã, cũng may tụi nhỏ không đến nỗi trộn lẫn đậu xanh và đậu đỏ để bắt
mình nhặt ra đậu… xanh, ngoại nói với bồ, cố cười giòn trong điện thoại, mà cay
mắt.
Mấy đứa con gái siêng nịnh nọt hơn, thường xoa bóp vai ngoại
mơn trớn, “không có má tụi con không biết sống sao”. Gái Lớn biết ngoại có mối
tình ở đâu đó rất xa, vài tháng lại hẹn hò một lần, và những chiều nắng đẹp ngoại
hay đờ đẫn. Con nhỏ giả bộ như không biết. Giống như Gái Giữa vẫn nhớ má đã từng
nói muốn dành những năm tháng cuối đời để sống cho mình, nhưng nó lơ luôn khi
nghĩ tới sau mỗi chuyến công tác dài ngày nhà cửa sẽ mọc lông. Có ngoại thì đi
bao lâu nhà nó vẫn ngăn nắp như mới, chiếu gối được giặt thơm tho. Và mỗi lần
ngoại đi sưu tầm thêm túi xách du lịch vô ngăn tủ đã lủ khủ túi xách, hay bỗng
lặng người nghe tiếng máy bay qua, Gái Út biết mộng giang hồ của bà già đang trỗi
dậy. Nó cắt cúc áo đem qua nói má ơi khâu lại giùm con, cuối tháng này con đi tập
huấn tới cuối tháng sau, má nấu cơm cho cha con cu Bi ăn với.
Ngoại lại có bộ sưu tập mới : bản đồ. Mỗi năm họ cập nhật một
lần, ngoại dò ra mỗi năm xuất hiện một vài con đường mới, riêng con đường mình
thèm cất bước sao cứ khép dần. Trải bản đồ ra coi trong lúc canh chừng mấy đứa
cháu ngoại chạy quanh, ngoại di ngón tay tìm lại những nơi quen thuộc. Đây đèo
Gió, bồ bảo chúng ta sẽ đến đây mượn một căn nhà sàn của người Nùng, tụi mình
làm nương tỉa bắp. Chừng bẻ đợt bắp đầu tiên mình đốt lửa nướng ăn một bữa no
nê, rồi gói gém hành lý ra đi. Mình trồng nhãn, mít ở những nơi mình đến mà
không chờ hái trái. Mình đi sâu vào đồng bãi ghi lại những câu hát hồi xưa, nếm
thử những món ăn quê xứ người. Cũng có thể mình nhận chăn thả một bầy dê chừng
chục ngoài con, hoặc đi chăn vịt chạy đồng. Ta bà đây đó, làm lụng cho vui, cho
cơ thể vận động thôi, vì sẽ sống bằng tiền dành dụm từ bây giờ.
- Ừ, nghe mà thèm quá đi. Biết tới chừng nào, hén?
- Chờ tụi nhỏ lớn. Bồ nói, chắc như đinh đóng cột.
Hồi ấy cả ngoại và bồ đều ngây thơ. Cái khái niệm lớn của những
đứa con thật ra không dừng lại ở tuổi mười tám, hay ở cái ngày tụi nó dựng vợ
gã chồng. Con cái mãi mãi không lớn. Ngoại dạy cho Gái Lớn cách mặc tả cho con
nó thì Gái Út chết hụt vì thất tình. Bồ ở chỗ cách Sầu Đâu một ngàn ba trăm cây
số cũng không khá hơn, con gái yêu nhằm thằng nghiện, con trai du học cần rất
nhiều tiền. Gặp nhau vội vàng được vài ba bữa, lại gối đầu lên đùi mơ ngôi nhà
tranh vách đất có ông già khó tính sống với bà già càm ràm.
Ngoại nhìn quanh nhà mình lần nữa, nghĩ phải đi thôi, đến
lúc dứt rồi. Lúc khóa cỗng ngoại đặt chìa khóa dưới chậu lan đất. Tụi nhỏ sẽ biết
chỗ lấy để vào nhà đốt nhang ba chúng, mỗi chạng vạng. Đi đến cây cầu cửa ngõ
thành phố ngoại sực nhớ chưa tắt điện thoại, cũng may chưa có đứa con nào gọi để
hỏi thuốc nhức răng đâu, má ơi.
Cơn mưa lúc gần sáng làm con đường loang ướt. Nắng lên, ánh
sáng nhuộm nó thành một dòng sông sáng lóa. Rực rỡ, kiêu bạc mà hết sức dịu
dàng. Ngoại nghĩ đường đến thiên đàng không biết có giống vầy không. Ngoại ngây
ngất uống lấy dòng sông vàng chảy tràn trước mặt, biết rằng khoảnh khắc này sẽ
không gặp lại lần nữa, trong đời.
Bạn đường hỏi dì đi chừng nào về. Ngoại bảo chưa biết nữa,
đi bụi mà, tới đâu hay tới đó. Nhưng chắc chắn có ghé biển. Bồ đã chờ sẵn. Hải
lưu chắc đưa tro của bồ đi khắp góc biển chân trời.
Sực nhớ cuốn sách viết về chợ Việt đã để quên ở nhà. Ngoại
muốn tra coi chợ Ngâu họp phiên vào ngày nào sau Tết. Hình như mùng bốn, phiên ấy
người dương sẽ gặp người âm. Không biết bồ có nhớ chỗ đó không, có đến kịp
không. Nghi lắm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét