Năm nào cũng
vậy, cứ gần tết Nguyên đán, viên tri phủ Hoàng Hóa cùng vợ đi chợ tết. Từ phủ
ra chợ Bút Sơn rất gần, nhưng vốn tính hách dịch, quan phủ bắt lính cáng ra tận
cổng chợ và mang theo hai cái lọng xanh che.
Hồi này, Xiển
Bột hãy còn nhỏ, xong thấy cái oai rởm của quan thì ghét lắm. Xiển mang một con
chó con đi chợ, nhưng không bán, cứ ôm ở trước bụng, lúc thì chen đi trước
quan, lúc thì lùi lại đi sau quan. Thấy Xiển mang chó, ai cũng tưởng Xiển mới
mua, liên hỏi:
- Chó bao
nhiêu?
Xiển trả lời:
– Quan đấy!
Quan phủ biết
thằng bé ôm chó chửi xỏ mình, cho lính bắt lại hỏi:
- Ai xui mày
ăn nói như thế?
Xiển đáp:
- Bẩm quan,
nhà con muốn nuôi mọt con chó con để dọn cứt cho em, nên bố mẹ con bảo con đi
mua.
Quan hỏi: –
Mày là con cái nhà ai?
Xiển trả lời:
– Bẩm con là chắt cụ Trạng Quỳnh ạ!
Quan nghe nói
Xiển là chắt cụ Trạng Quỳnh thì có ý gờm, nhưng chưa tin lắm.
- Ðã là chắt
cụ Trạng tất phải hay chữ. Thế mày có đi học không?
Xiển đáp: – Bẩm
quan, con là học trò giỏi nhất vùng này ạ, quan lớn không đi học nên không biết
đó thôi.
Thấy Xiển vẫn
tìm cách xỏ mình, quan nổi giận:
- Mày vô lễ!
Nhưng đã nhận là học trò giỏi thì phải đối câu này. Hay tao tha tội. Dở tao
đánh đòn.
Quan đọc:
“Roi thất phân đánh đít mẹ học trò”.
Xiển hỏi:
- Xin phép hỏi:
“Roi” đối với “lọng” có được không ạ?
Quan đáp: –
Ðược.
Xiển lại hỏi:
- Thế “đít” đối
với “đầu”, “mẹ” đối với “cha” có được không ạ?
Quan lại đáp:
– Ðược!
Xiển toan hỏi
nữa. Quan Quát: – Không được hỏi nữa. Ðối đi!
Xiển liền đối:
“Lọng bát bông che đầu cha quan lớn!”
Không ngờ Xiển
lại dám chửi mình một lần nữa, để chữa thẹn, quan lấy giọng bề trên mắng Xiển
qua loa một vài câu, rồi quát bảo lính hầu sửa soạn ra về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét