Câu chuyện kể rằng vào thời của Oliver Cromwel, ở nước Anh
có một đôi trai gái rất yêu nhau. Chàng trai là một người lính trẻ, vì phạm tội
nên đã bị xử tử hình tại tòa án binh. Thời khắc chuông rung báo hiệu giờ giới
nghiêm của thành phố sẽ chính là lúc anh ta bị đưa ra pháp trường. Ngày hôm đó,
người vợ chưa cưới của anh cũng trèo lên tháp chuông. Và chỉ vài tiếng trước giờ
thi hành án cô đã tự treo mình trên quả lắc của chiếc chuông khổng lồ.
Giờ giới nghiêm đã điểm nhưng không gian thật im ắng, không
hề nghe thấy bất kì tiếng động nào, dù là nhỏ nhất phát ra từ phía tháp chuông.
Khi lính của Cormwell tìm đến nơi để tìm hiểu nguyên do thì
cô gái đã chết. Tất cả mọi người, ai cũng rất cảm động trước sự hi sinh của cô
cho người yêu.
"Đó mới đích thực là tình yêu!" - Tôi đã từng nghĩ vậy.
Khi mới có bạn gái, tôi luôn muốn chứng minh kiểu tình yêu tận
tâm tận lực, hy sinh tất cả với cô ấy. Nếu cần thiết tôi cũng sẽ treo mình lên
tháp chuông và chết vì cô ấy. Nhưng cô ấy chưa bao giờ muốn tôi bày tỏ tình yêu
bất diệt theo cách đó.
Cô ấy chỉ cần tôi ngồi bên giường bệnh của cô sau ca phẫu
thuật và nói những lời động viên cổ vũ. Cô ấy chỉ cần tôi ôm và cùng khóc với mình khi cha cô ấy qua
đời. Tôi chỉ được yêu cầu là tạo ra những khoảng riêng nhiều nhất
có thể cho cả hai và chắc chắn rằng trong các kế hoạch của tôi có sự hiện diện
của cô ấy.
Và từ những hành động nhỏ như vậy, tôi đã học được thế nào
là tình yêu. Tình yêu là sự bắt đầu từ những điều gì giản dị và thực lòng nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét