Anh đã để ý Cô ngay từ ngày đầu tiên đến đây nhận công tác.
Cô không xinh, thậm chí là trông rất lôi thôi. Mái tóc Cô rối bù và cái váy Cô
mặc đã cũ kỹ tới mức nhàu nhĩ, bạc màu. Ừhm, Cô là một người điên, có lẽ bị
điên nên người ta mới có thể sở hữu được nụ cười ngây ngô và ánh mắt vô hồn đặc
biệt.
Cô không nói gì cũng không chạy nhảy lung tung, việc duy nhất
Cô làm là đứng ở ngã tư và quan sát mọi người đi lại. Ngày nào cũng vậy, từ chiều
đến tối khuya.
Người ta kể lại cho Anh biết là cách đây gần một năm chồng
chưa cưới của Cô đã tai nạn chết ở ngã tư này khi đang đứng đợi để đưa Cô đi chụp
ảnh cưới. Cô rất ân hận vì chiều hôm đó đã ra muộn. Vì quá đau khổ cộng thêm những
lời chỉ trích và dằn vặt từ bố mẹ người yêu nên Cô hóa điên. Lúc đầu Cô khóc
lóc vật vã, rồi sau đó Cô trở nên câm lặng, Cô một mực cho rằng người yêu Cô
chưa chết và mỗi buổi chiều cứ ra đây đứng cho đến tối muộn mới chịu về.
Nghe xong câu chuyện đó, Anh thấy vô cùng xót xa và thương cảm
cho hoàn cảnh của cô. Ngày nào cũng chứng kiến cảnh cô lặng lẽ đứng đó dù nắng
hay mưa, Anh cảm thấy lòng mình như thắt lại. Chẳng hiểu từ khi nào Anh lại thấy
gần gũi với dáng người bé nhỏ, đáng thương ấy!
Rồi bất chấp chuyện Anh là một cảnh sát giao thông trẻ mới
ra trường có một tương lai sáng lạn; bất chấp chuyện Cô hơn Anh 2 tuổi: bất chấp
chuyện gia đình anh có cấm đoán hay không, Anh quyết định sẽ yêu thương, chăm
sóc và chữa cho cô khỏi bệnh.
Một ngày, Anh lấy hết can đảm để đến trước mặt Cô và nói:
- Đưa tay đây!
- Đưa tay đây!
Cô nhìn Anh vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ. Cô không nói gì, chỉ
lùi lại và lắc đầu nguầy nguậy. Anh bình tĩnh nói tiếp:
- Cô đang đợi người yêu cô đúng không?
- Cô đang đợi người yêu cô đúng không?
Cô gật đầu khe khẽ.
- Thế đưa tay đây, tôi đưa cô đến gặp người cô yêu!
Anh nhìn thẳng vào mắt Cô. Chẳng hiểu Anh có sức mạnh gì mà
khiến cô tin và đi theo Anh như thế. Anh đưa Cô ra bãi biển, chỉ về phía chân
trời – nới hoàng hôn đang buông xuống và nói:
- Chắc cô không biết, chồng chưa cưới của cô và tôi đều
là…thiên sứ. Nhiệm vụ của chúng tôi là đi theo bảo vệ, yêu thương và chăm sóc
những cô gái yếu đuối và ngốc nghếch như cô. Chồng chưa cưới của cô phải đi làm
một trọng trách cao cả hơn nên anh ấy đã nhờ tôi đến bên cạnh cô, tôi sẽ phải
thay anh ấy yêu thương, quan tâm và giúp đỡ cô, vì thế cô phải nghe lời tôi, hiểu
chưa?
Cô không nói gì, cũng không phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn
anh. Anh nói tiếp, giọng đầy uy nghiêm:
- Đây là mệnh lệnh, cả tôi và cô đều phải thực hiện!
- Đây là mệnh lệnh, cả tôi và cô đều phải thực hiện!
Nói rồi Anh kéo tay Cô đi. Mới đầu Cô ương bướng không chịu,
Anh phải nói mãi, giải thích mãi Cô mới đi theo Anh. Anh đưa cô về nhà mình,
mua cho Cô một bộ váy mới, bắt Cô đi tắm và thay đồ.
Bước ra khỏi phòng tắm, trông cô như công chúa lọ lem vừa
thoát xác. Anh chợt nhận ra rằng cô rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện
và tinh khiết đến không ngờ. Cô e ấp và ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn. Anh
cười khẽ, kéo tay Cô ngồi xuống ghế rồi chải tóc cho Cô. Sau đó Anh đưa Cô đi
ăn và đưa cô về nhà bố mẹ đẻ của Cô.
Anh nói với họ rằng Anh muốn được quan tâm, chăm sóc và chữa
cho cô khỏi bệnh. Bố mẹ Cô mới đầu không dám nhận, họ từ chối khéo, họ nói con
gái họ không xứng với anh. Nhưng nghe Anh giải thích với giọng hết sức chân
thành, mẹ cô cảm động bật khóc, bà cúi đầu cảm ơn Anh. Còn Cô ngồi bên cạnh Anh
chỉ im lặng ngoan ngoan như con mèo nhỏ, ngẩn ngơ lấy tay xoắn tóc.
Anh đổi tất cả ca trực sang buổi sáng để giúp Cô quên đi những
giờ phút chờ đợi vô vọng vào mỗi buổi chiều. Anh đưa Cô đi dạo, vào hiệu sách,
đi ăn kem và làm từ thiện…Anh nhận thấy Cô rất yêu quý trẻ con ở cô nhi viện.
Cô nô đùa, nấu ăn và dạy chúng làm nhiều thứ. Mỗi lần đến đây Cô cười rất nhiều!
Suốt nửa năm kể từ ngày gặp nhau đến bây giờ Cô chưa hề nói
với Anh câu nào, Anh hỏi gì Cô cũng chỉ lắc hoặc gật đầu rồi cười. Anh không hề
tỏ ra khó chịu hay trách cứ Cô vì điều đó. Cô không nói, Anh nói. Anh kể cho Cô
những gì diễn ra trong đời sống hàng ngày của Anh và mấy chuyện linh tinh lặt vặt
khác.
Những lúc ngồi cạnh nhau không biết nói gì Anh thường hát
cho Cô nghe. Cô ngồi im lặng, chớp chớp mắt nhìn Anh đôi khi là mỉm cười ngơ ngẩn,
có lúc Cô lại thở dài như một người phụ nữ đã quá thấu hiểu sự đời. Nhiều lúc
Anh cảm thấy như Anh và Cô đã yêu nhau từ lâu lắm rồi, đã quá hiểu nhau, chỉ cần
ngồi cạnh nhau, không cần phải nói gì cả, vậy là đủ.
Nhưng rồi điều Anh sợ nhất cũng đã đến. Gia đình Anh biết
chuyện và phản đối kịch liệt. Mặc cho Anh có giải thích hay van xin như thế nào
bố mẹ Anh cũng một mực bắt Anh chuyển nhà, chuyển công tác đến nơi khác, Anh
tuyệt đối không đợc gặp Cô nữa. Dù Anh đã rất yêu Cô nhưng Anh bắt buộc phải
làm theo lời đấng sinh thành vì Anh không thể bất hiếu với họ.
Anh bất ngờ biến mất không một lời nhắn khiến Cô cảm thấy hẫnng
hụt và ngẩn ngơ như trước. Cứ mỗi buổi chiều Cô lại ra ngã tư, im lặng chờ đợi…
Gần 1 tháng trôi qua, không ngày nào là Anh không nhớ Cô.
Anh luôn tự dằn vặt và trách bản thân mình quá nhu nhược, đến tình yêu của mình
cũng không thể bảo vệ được.
Một ngày Anh tình cờ tìm thấy 1 cọng cỏ 4 lá đã héo khô
trong túi áo. Một lần đi dạo công viên Cô hái được và đem tặng Anh. Bỗng dưng
Anh nhớ Cô da diết, nhớ đôi mắt vô hồn và nụ cười ngây dại. Rồi chẳng kịp suy
nghĩ thêm, anh lấy xe và phóng như bay suốt 2 tiếng đồng hồ để về gặp cô. Vẫn
là cái ngã tư quen thuộc, vẫn dáng người bé nhỏ, mỏng manh ấy…Cô nhìn thấy Anh,
nhoẻn miệng cười. Anh xuống xe, thở dốc:
- Em đợi anh đấy à?
- Em đợi anh đấy à?
Cô cười nhẹ, gật đầu. Anh cảm thấy hạnh phúc như vỡ òa, Anh
ôm chầm lấy Cô, nghẹn ngào nói:
- Anh xin lỗi!
- Anh xin lỗi!
Cô khẽ thở dài, Cô đưa tay vòng qua ôm lấy Anh. Cô cất tiếng
nói với cái giọng khản đặc và nhỏ xíu của một người đã câm lặng từ rất lâu.
- Em tưởng anh đi mất rồi, em tưởng anh cũng bỏ em ở lại đây
bơ vơ như anh ấy.
Anh thấy trái tim mình nhói lại. Cô đã tỉnh rồi, Cô không
còn là kẻ điên nữa, Cô đã biết yêu Anh rồi. Như thế này dù có bị ngăn cấm, cách
trở đến đâu Anh cũng không bao giờ bỏ rơi Cô nữa.
- Em ngốc quá, anh là thiên sứ của em mà, nhiệm vụ của anh
là phải ở bên yêu thương em cả cuộc đời, làm sao anh bỏ em mà đi được!
Cô mỉm cười, một giọt sương long lanh đậu trên đuôi mắt Cô
hòa cùng hoàng hôn đang bao trùm lấy thành phố. Ở phía trên bầu trời kia có 1
thiên sứ thật sự đang mỉm cười…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét