Ann Nguyen (facebook)
Ngày đầu tiên được mang cái ông nghe, lắng nghe nhịp đập của
con tim, nghe nhịp rung của lồng ngực chắc hẳn là điều khó quên của ai từng là
sinh viên y khoa, điều dưỡng, y sĩ. Được sở hữu một chiếc ống nghe quả là một ước
mơ. Có mấy ai nhớ lại ngày đầu mình “tậu” được cái “tài sản” vô giá ấy…
Chú Út tôi, người chú chưa bao giờ được bước chân vào đại học,
tay chân lúc nào cũng lấm lem dầu nhớt, đã lặn lội tìm mua cho đứa cháu cưng chiếc
ống nghe. Chú cẩn thận gói nó trong một lớp giấy báo dày. “ Ống nghe này của Nhựt
đó nghe con, Út có thằng bạn thân nhờ nó mới mua được loại tốt này.”
Mấy mươi năm trôi qua, bao nhiêu lần tôi đổi ống nghe,
bao nhiêu lần tôi mang chiếc ống nghe choàng qua cổ trên đôi vai mình. Thỉnh
thoảng chợt nhớ đến chú, nhớ đôi bàn tay chai sạn lắm lem dầu nhớt, nhớ chiếc ống
nghe có cái dây nghe màu đen cầm lên nặng trình trịch năm nào. Chỉ nhớ vậy thôi
mà thương chú đến cay mắt.
Thỉnh thoảng mang về cho chú một chiếc máy đo huyết áp điện
tử, chú mâm mê: “đồ nhập!” rồi đo huyết áp
mỗi ngày. Chắc chú chẳng còn nhớ cái ông nghe “của Nhựt” năm nào. Nhưng biết chắc
một điều chú cháu vẫn nghe được nhịp đập của yêu thương.
San Jose, 6/10/14
Viết cho ngày Father’s Day.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét