Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua
tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một
con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ
hành ảo tưởng về một dòng sông.
Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại
chỉ ngang qua như gió thoảng…
Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.
Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ
(bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho
mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình
tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi
cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người
kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên
môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt,
và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt
khác nữa, có khó quá hay không?
Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một
điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa.
Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả
niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…
Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc
sống chậm rãi hơn.
Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà
đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn
năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì
lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu
cho đủ, sao không sống thật hết lòng… Không có niềm tin nào là không xứng đáng,
chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?
Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận
tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.
Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa
những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.
Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt
mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng
đi.
1 nhận xét:
Thầy ơi làm sao để lòng mình giống như đại dương. Những ngày giông bão đi qua vẫn là một màu xanh thẳm, rộng lớn và bình yên hả Thầy? Nếu con người ta sắp đặt chân qua cái nửa bên kia cuộc đời mà đôi lúc vẫn còn tự hỏi mình là ai và mình cần gì thì có phải là thiểu năng không Thầy? Độ tuổi khi qua bên đỉnh tuổi trẻ mà vẫn còn chuếnh choáng, bồng bềnh như người đi trên sa mạc thì làm sao khắc phục hả Thầy? Thầy có từng như thế trong cuộc đời chưa Thầy?
Đăng nhận xét