Kính bác sỹ,
Đã nói là tiếng Việt mình vô cùng phong phú mà, cứ động não mà diễn giải, cả tháng cũng không hết chuyện, ngay như cái chữ "ăn", cũng còn rất nhiều, như ăn người, ăn vặt, ăn tiền, ăn non, ăn bẩn, ăn trên ngồi trốc, ăn tục nói phét, ăn ốc nói mò, ăn nên làm ra, ăn đứng ăn ngồi, ăn lông ở lỗ, v.v... và v.v...
Nói tới tiếng Việt phong phú, Cà Cuống tui lại chợt nhớ tới mẩu chuyện vui vui, tôi đã phóng tác từ lâu, nhưng quên luôn, nhờ nhận được email này (Ðàn ông và chữ “Ăn”) của bác sỹ gợi ý, mới chợt nhớ lại, xin đáp lễ bác sỹ và kể hầu bà con trong và ngoài CLB nghe chơi, nghe qua rồi bỏ :
Có một anh Mẽo trước kia đã từng ở Việt nam, may mắn cưới được một cô vợ Việt thiệt xinh đẹp dễ thương. Anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nên cố gắng hòa mình với vợ và gia đình bên vợ, như nhậu tiết canh vịt với ba xi đế cùng ông bố vợ, ăn lòng heo chấm mắm tôm chanh ớt, ăn cả chuột đồng, rùa, rắn, v.v... Nói tóm lại là bố vợ Việt nhậu gì, chàng rể Mẽo cũng theo sát nút, nên không những được vợ thương, mà luôn cả gia đình nhà vợ cũng mến. Để có thể dễ dàng tâm tình với vợ hơn, Anh còn cố gắng học tiếng Việt
với sự khuyến khích và hướng dẫn tận tình của vợ, nguyên xuất thân là một cô giáo trường làng. Cuối tuần nọ, anh chở vợ đi picnic ngoài trời. Khi xe băng qua một cây cầu, nhìn xuống con sông bên dưới thiệt đẹp, anh buột miệng khen :
với sự khuyến khích và hướng dẫn tận tình của vợ, nguyên xuất thân là một cô giáo trường làng. Cuối tuần nọ, anh chở vợ đi picnic ngoài trời. Khi xe băng qua một cây cầu, nhìn xuống con sông bên dưới thiệt đẹp, anh buột miệng khen :
- Mình coi, cái sông này đẹp quá !
Cô vợ sửa liền :
- Mình phải nói là "con" sông, chứ không thể gọi là "cái" sông được.
Anh chồng cứ lẩm nhẩm hoài cho khỏi quên. Tới khi thấy một hồ nước trong xanh thiệt đẹp, hai vợ chồng nhất trí dừng lại bên bờ nơi có cây cao bóng mát, bày đồ ăn trưa ra vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên. Anh chồng bỗng lên tiếng ca tụng :
- Chà, con hồ này coi mát mắt quá, mình nhỉ.
Tưởng là được vợ khen vì mới học được chữ con, ai ngờ bị vợ dạy liền :
- Mình phải nói là "cái" hồ, chứ không thể gọi là "con" hồ được.
vật gì đứng im không chuyển động, thi kêu là "cái", chẳng hạn như cái hồ, cái ao . . . |
- My Goodness ! Sao mà rắc rối quá vậy, cùng là nước cả, mà lúc thì gọi là con, lúc khác lại kêu là cái, làm sao anh hiểu được.
- Bình tĩnh đi, để em phân tách mình nghe, mình sẽ nhớ ngay khi nào là con, khi nào là cái, dễ ợt à, không lẫn lộn được đâu, và cũng chẳng có gì rắc rối. Đồng ý cùng là nước cả, nhưng chỗ nào hay vật gì có chuyển động thì gọi là "con", như con sông, con suối, vì có dòng nước chẩy; hay như con gà con vịt, con dê, con ngỗng, vì có chạy tới chạy lui; còn chỗ nào hay vật gì đứng im không chuyển động, thi kêu là "cái", chẳng hạn như cái hồ, cái ao, vì mặt nước đứng im phẳng lặng như tờ ; hay như cái bàn, cái ghế, cái tủ, cái giường, vì tự nó không xê dịch được, v.v... Hiểu chưa, mình ?
- Hiểu rồi, cám ơn mình đã giải thích rất rõ ràng dễ hiểu, hèn chi của anh nó cứ nhúc nhích hoài nên gọi là con, còn của mình, nó cứ ỳ ra, không nhúc nhích cụ cựa gì hết, nên mới gọi là cái, đúng không, mình?
Cô vợ, đỏ mặt, nhéo cho ông chồng Mẽo một phát đau điếng, nhưng cũng phải thầm phục chồng mình thật là sáng trí.
Cám ơn bác sỹ đã chia sẻ, và xin được chia sẻ tiếp để bà con bằng hữu cùng có dịp cười cho dzui dzẻ cả.
Chúc luôn vui cười,
Cà Cuống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét