Trần Thị
NgH
Chưa thấy
ở đâu có nhiều ca khúc về mưa như ở nhà. Người trẻ Sài Gòn ngồi nghe mưa trong
quán cà phê với nhạc nền là giọng hát thiết tha của Mỹ Linh, đồng cốt của Hà Trần,
đắm đuối của Quang Dũng. Chín hơn một chút thì duỗi lòng theo Jazz với Tuyết
Loan hay thót tim nín thở cùng soprano của Bích Hồng. Riêng tư hơn, có thể co
ro trong phòng mình vu vơ rượt sau một giọng nam trầm-như-đắm-tàu "mưa soi
dấu chân em qua cầu, theo những cánh rong mang niềm đau" (Từ Công Phụng)
hay một giọng nữ ngọt như bưởi Năm Roi "cơn mưa mùa hạ nồng nàn, em đi tà
áo phiêu bồng trời cao" (Trịnh Công Sơn). Nghe Giọt Mưa Thu, Mắt Lệ Cho Người
hay Mưa Hồng trong một bối cảnh không phải Sài Gòn, người Sài Gòn sẽ chưng hửng
vì những nốt nhạc như rơi tõm vào một không gian xa lạ. Phải nghe mưa khúc
trong mưa Sài Gòn mới thấy lòng mưa theo.
(Sài Gòn
Mưa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét