Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

NHẤT QỦY NHÌ MA THỨ BA ...

 THY ANH

Sau các kỳ thi bệnh án lâm sàng, sinh viên thường phân loại thầy cô và rỉ tai nhau, đại loại như: thầy A là sát thủ, là hung thần, hỏi khó, cô B, thương học trò, hỏi dễ ... Đúng là nhất quỷ, nhì ma thứ ba học trò. Bản thân ngồi hỏi thi lâm sàng mấy chục năm, chẳng ai dại dột lại "muốn giết" học trò cả, chỉ muốn hỏi thi thật "nghiêm túc" để cho ra lò những thế hệ bác sĩ đáng tin cậy thôi. Vả lại, học trò càng rớt nhiều, thầy cô càng phải tổ chức thi lại nhiều, khổ ... cả đôi. Hỏi thi "nghiêm túc" là phải hỏi "kỹ", hỏi chủ yếu căn cứ theo bệnh nhân đang được thi, để biết học trò đã nắm vững ca bệnh của mình chưa, có biết cách biện luận để đưa ra một chẩn đoán đáng tin cậy và một hướng xử trí phù hợp với ca bệnh đó chưa, thế thôi. Những câu hỏi dễ là những câu hỏi thuần lý thuyết như: hãy kể cac nguyên nhân tiểu máu, kể các nguyên nhân hội chứng thận hư, kể các triệu chứng của ... thật dở tệ, chả khác gì "thi lý thuyết tại bệnh viện". Những loại câu hỏi này chỉ cần thuộc bài và không đánh giá được kỹ năng thực hành lâm sàng cũng như khả năng biện luận của học trò, nhưng mấy "con két" lại rất khoái được hỏi như vậy. Nhớ hồi đó còn phải hỏi thi vấn đáp một năm cả chục lần, cũng vui vui. Có mấy cô cậu học trò thiếu tự tin, khi trả lời hay quan sát thái độ của thầy cô, trả lời nửa chừng mà thấy thầy cô gật gù là hí hửng tới luôn, còn thấy thầy cô trợn mắt kêu "hừm" thì đổi tông ngay lập tức.  Hình như mấy thầy cô ấy cũng muốn giúp đỡ học trò? Nhiều khi nghĩ bụng muốn test thử mức độ tự tin của học trò như thế này: đứa nào biện luận sai thì mình gật gù, còn đứa nào biện luận đúng thì mình lắc đầu, "e hèm" xem sao, may mà chưa có dịp thử bao giờ ...

Không có nhận xét nào: