Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác
tin theo mình. Nhất là những người bán hàng thường mắc tật đó nhiều lắm.
Phải để cho người khác trút bầu tâm sự của họ ra. Họ biết rõ hơn bạn công việc
của họ, vấn đề của họ. Hỏi họ vài câu rồi để họ mặc ý diễn thuyết.
Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ. Nhưng
xin đừng. Nguy hiểm lắm. Khi họ chưa được thỏa lòng bày tỏ kỹ hết những ý của họ,
thì họ không nghe bạn đâu! Bạn hãy kiên tâm và không thiên vị, chịu khó chú ý
nghe họ cùng khuyến khích cho họ bày tỏ hết tư tưởng sâu kín của họ ra.
Thật đó có kết quả mỹ mãn trong công việc làm ăn không? Xin
bạn hãy nghe chuyện một người vô tình mà bắt buộc phải dùng thuật ấy.
Một trong những hãng sản xuất xe hơi lớn nhất ở Mỹ yêu cầu
các nhà sản xuất cho mẫu để làm nệm xe. Vụ làm ăn đó lớn lắm, vì giao kèo sẽ
thi hành trong một năm. Mỗi nhà bán da đều có người thay mặt mang mẫu hàng lại.
Hội đồng quản trị hãng xe hơi xem xét kỹ các mẫu hàng rồi mời các người thay mặt
đó lại một lần cuối cùng để bênh vực thứ hàng của họ. Đó là cơ hội tối hậu để
được mối hàng hay không. Tới phiên ông G.B.R., một trong ba người bán hàng.
Nhưng buổi sáng hôm đó, ông thức dậy, thấy cuống họng đau lắm.
Ông ta kể lại:“Tôi mất hẳn tiếng. Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không
ai nghe rõ được cả.Tôi được đưa vào một phòng. Tại đó đã có viên kỹ sư coi xưởng
dệt, viên chủ sự coi việc mua, viên chủ sự coi việc bán và ông hội trưởng công
ty. Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn.Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn. Tôi liền viết
lên tời giấy câu này: “Thưa các Ngài, tôi xin lỗi các Ngài; tôi đau cuống họng
nói không ra tiếng”.
Ông hội trưởng nói: “Tôi sẽ nói thay ông”.
Mà thiệt vậy, ông nói thay tôi. Ông đưa những mẫu hàng của
tôi ra, và khoe nó tốt. Một cuộc bàn cãi hăng hái nổi lên vì ông hội trưởng
thay lời cho tôi, cho nên ông bênh vực hàng của tôi. Tôi chỉ dự vào cuộc thảo
luận đó bằng cách mỉm cười, nhún vai và làm vài điệu bộ.
Kết quả cuộc tranh luận lạ lùng đó, là hãng xe ký giao kèo với
hãng của tôi và xin cho bạn hay rằng, giao kèo ký kết mua tới một triệu thước
da, đáng giá 1.600.000 mỹ kim. Chưa bao giờ tôi lãnh được một mối hàng quan trọng
như vậy.
Tôi biết rằng nếu tôi nói được như thường thì tôi đã mất mối
hàng đó, vì tôi có một quan niệm hoàn toàn lầm lẫn về cách mời hàng. Nhờ trường
hợp bất ngờ đó mà tôi thấy rằng im đi, để người khác nói, lại lợi nhiều cho ta.
Ông Joseph S.Webb, thanh tra Công ty Điện khí ở Philadelphie,
cũng tìm thấy chân lý đó khi ông đi thanh tra tại Pensylvanie. Ông cùng viên đại
lý tại miền đó, đi thăm một khu có nhiều người Hòa Lan làm chủ trại.
Khi đi qua một gian nhà sạch sẽ, ông hỏi: “Tại sao bọn này
không dùng điện?”. Viên đại lý trả lời bằng một giọng chán nản:
“Họ keo bẩn lắm, vô phương kể. Mà họ lại còn ghét công ty của
ta nữa. Tôi đã thử đủ cách… Vô hy vọng!
Ông Webb nói:
- Mặc dầu vậy, ta cứ thử xem.
Ông gõ cửa. Cửa he hé mở, để thò cái mũi của một bà già ra.
Bà ấy tên là Druckenbrod.
Ông Webb sau này kể lại:
“Khi trông thấy chúng tôi, bà ta đóng mạnh cánh cửa lại một
cái rầm ngay trước mũi chúng tôi. Tôi lại gõ cửa nữa: bà ta lại hiện ra, nhưng
lần này để mạt sát chúng tôi và công ty chúng tôi…
Tôi bèn cho bà ấy hay rằng:
- Thưa bà, tôi ân hận đã làm phiền bà. Tôi lại đây không phải
vì điện đâu, mà chỉ vì muốn mua của bà vài cái trứng gà thôi.
Bà ta hé mở cánh cửa rộng thêm chút nữa rồi nhìn chúng tôi từ
đầu tới chân, với một vẻ nghi ngờ.
- Vâng, tôi thấy những con gà ấp của bà tốt quá, giống gà
tàu phải không, thưa bà?… Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới.
Tánh tò mò của bà bị kích thích. Lần này bà mở toang cửa ra
và hỏi:
- Sao ông biết là gà tàu?
- … Chính tôi cũng nuôi gà, và tôi chưa từng thấy gà nào tốt
như gà bà.
Bà ta hỏi tôi, có vẻ ngờ vực:
- Nếu vậy, ông đã có trứng rồi, sao còn hỏi mua?
- Vì gà của tôi là gà ta, đẻ trứng trắng. Mà bà biết rằng trứng
gà ta làm bánh không tốt bằng trứng gà tàu. Mà nhà tôi nhất định làm bánh cho
thiệt ngon kia.
Bà Druckenbrod tiến hẳn ra ngoài cửa, vẻ mặt dễ chịu hơn.
Bà Druckenbrod tiến hẳn ra ngoài cửa, vẻ mặt dễ chịu hơn.
Trong lúc đó, tôi ngó chung quanh tôi và thấy một gian nhà
làm bơ, phó mát, bề ngoài có vẻ sạch sẽ. Tôi liền tiếp:
- Mà tôi dám cá với bà rằng bầy gà của bà có lời nhiều hơn
là sở sữa của ông nhà.
Trúng rồi đây! Cá cắn câu rồi. Bà ta vinh hãnh tuyên bố rằng
trứng lời hơn là bơ, sữa. Nhưng không thể nào nói cho lão già cứng cổ và xuẩn
đó nghe được hết.
Bà ta mời chúng tôi đi coi chuồng gà. Tôi thấy bà chế ra được
nhiều đồ thiệt tài tình và tôi tỏ lời khen. Tôi chỉ cho bà vài món trộn cho gà
ăn và những nhiệt độ không khí có lợi nhất cho gà. Tôi lại nhờ bà chỉ bảo tôi
vài điều. Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau.
Được một lúc, bà ta nói rằng vài người hàng xóm đã cho mắc
điện vào chuồng gà và thấy kết quả mỹ mãn. Bà xin tôi thành thực cho biết ý kiến
nên bắt chước họ không?
Hai tuần sau, đàn gà tàu của bà Druckenbrod vui vẻ cúc cúc
và bới đất dưới ánh sáng đèn điện.
Tôi được thêm một khách hàng nữa mà bà ta được nhiều trứng
thêm vì gà đẻ nhiều hơn. Cả hai chúng tôi đều hài lòng.
Nhưng nếu tôi không để cho bà ta nói trước, nói cho thỏa
thích, rồi tự ý tin rằng mắc điện vào nhà là lợi, thì tôi có được kết quả đó
không?”.
Có những kẻ như vậy: để tự ý họ mua chứ không mời ép được.
Mới rồi, trong tờ báo New york Herald Tribune, một hãng nọ
có đăng quảng cáo cần một người có tài năng và kinh nghiệm đặc biệt. Ông
Charles T.Cubellis viết thư xin việc và vài ngày sau nhận được giấy mời. Không
để mất một phút, ông lại ngay đường Wall Street thu hết thảy những tài liệu về
người sáng lập và ông chủ hãng hiện tại.
Trong khi nói chuyện với ông chủ đó, ông Cubellis nói:
“Tôi sẽ lấy làm hân hạnh lắm, nếu được giúp việc một hãng có
quá khứ rực rỡ như hãng ông… Hình như ông bắt đầu ganh đua trên đường thương
mãi từ hồi 28 tuổi, và vốn chỉ vỏn vẹn có một phòng giấy nhỏ và người giúp việc
chỉ có mỗi một thư ký đánh máy. Phải như vậy không, thưa ông?”.
Phần nhiều những người đã thành công thích nhớ lại những khó
khăn buổi đầu. Ông này cũng không ra ngoài lệ đó. Ông đã mở hãng với cái vốn
450 mỹ kim và một ý mới trong đầu. Ông đã thắng được hết những nỗi thất vọng,
những lời phúng thích cay chua, làm việc 12 giờ tới 16 giờ một ngày, chủ nhật
hay ngày lễ cũng vậy. Và bây giờ chính những nhà đại tư bản ở Wall Street đều lại
nhờ ông chỉ bảo. Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Mà thật tình ông
đắc chí là phải. Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng.
Sau cùng, ông hỏi qua loa về lý lịch ông Cubellis, rồi mời
ông phó hội trưởng lại nói: “Tôi tưởng ông này giúp việc cho chúng ta được”.
Ông Cubellis đã chịu khó kiếm tài liệu về ông chủ mà ông muốn
được giúp việc. Như vậy ông tỏ rằng ông quan tâm tới ông chủ đó và xí nghiệp của
ông ta. Ông lại khuyến khích cho ông chủ nói. Vì vậy mà gây được mỹ cảm rất dễ
dàng.
Chúng ta nên nhớ rằng bạn thân của chúng ta thích nói về những
tài năng của họ hơn là thích nghe ta kể những tài năng của ta.
La Rochefoucauld nói: “Ta tỏ ra vẻ hơn bạn, thì bạn sẽ
thành kẻ thù của ta; chịu nhường bạn, thì bạn sẽ liên kết với ta”.
Thực vậy, khi họ hơn ta, họ muốn tỏ sự quan trọng của họ ra;
nếu trái lại, họ thấy kém ta thì họ sẽ ganh ghét ta.
Một câu phương ngôn Đức nói: “Không có nỗi vui nào hoàn
toàn đầy đủ bằng cái vui hiểm ác được thấy kẻ trước kia mình thèm muốn địa vị,
nay bị sa cơ lỡ bước”.
Thiệt vậy, chắc có nhiều bạn thân của ta thấy chúng ta lỡ
làng lại vui hơn là thấy chúng ta sung sướng.
Cho nên phải kín đáo: Đừng nói tới sự thành công của ta; như
vậy người chung quanh chắc chắn sẽ vui lòng. Văn sĩ irwin Cobb hiểu điều ấy. Một
hôm tại tòa án, khi đứng làm chứng cho một người bạn, một
ông luật sư nói với ông: “Thưa ông, tôi biết rằng ông là một trong những văn sĩ
nổi danh ở Mỹ, có phải không ạ?”. Ông Cobb trả lời: “Thưa ông, có lẽ tôi chỉ là
người gặp nhiều may mắn nhất mà thôi”.
Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Trăm
năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả. Đời
thật ngắn ngủi. Có biết bao việc nên làm, hơi đâu bắt kẻ chung quanh ta phải
nghe ta kể lể những đức tính, những thành công của ta. Nên để cho họ nói. Mà
nghĩ cho kỹ, chúng ta có gì đáng tự phụ đâu? Bạn có biết ngu xuẩn với thông
minh khác nhau sao không? Rất ít: chỉ hơn kém nhau một chút xíu chất i-ốt
(iode) trong hạch giáp trạng tuyến của ta. Nếu một y sĩ mổ hạch, lấy chất i-ốt
trong đó ra thì bạn sẽ thành ra ngu xuẩn. Chỉ nhờ vài giọt i-ốt, mà tiệm bào chế
nào cũng có bán nên bạn khỏi phải sống trong các dưỡng đường dành cho những kẻ
bất thành nhân. Chỉ chờ có bấy nhiêu đó thôi: Vài giọt i-ốt! Thiệt chẳng có chi
đáng khoe khoang hết!
Vậy, muốn cho người khác theo ý bạn, thì…
“Bạn cứ để người đó nói cho thỏa thích”.
Bài viết này được trích từ cuốn sách Đắc Nhân Tâm của Dale
Carnegie do dịch giả Nguyễn Hiến Lê dịch.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét