Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

THỞ PHÀO TRONG NẮNG

Síu Phạm

Khác với những lần xa lạ, ngượng ngùng, không hiểu sao lần trở về này, Sài Gòn bỗng dưng sừng sững quen thuộc, như thể chưa bao giờ lìa xa.
Như người đi nhặt những mảnh gương, Sài Gòn đâm thủng da thịt tôi bằng những tia nắng vỡ, nhọn, long lanh thủy tinh trên từng cường điệu của nhịp đời.
Sức sống quấn quyện trên hè phố, người người, nhà nhà, tiếp nối, ngợp ngợp.
Từ hàng hiên nhà cậu em tôi, sau nhà thờ Fatima, trên bờ sông Sài Gòn, tôi nhìn bâng quơ theo những cọng rong rêu xanh rì, lều bều trôi trên dòng nước đục. Hai bờ sông, cành cọ dừa lao xao khi tôi gọi xe ôm lên quán Highland Metropole. Bẩy cây số nắng, mắt mũi tôi choáng ngợp, ánh sáng và âm thanh cuồn cuộn.
Sức cọ xát hòa với hơi người nồng nồng kề cận, chiết Honda ôm lao vào trong nắng. Tôi như một cái bát sành, bị ném vỡ trên đường phố. Nứt rạn rồi bể tan tành.
Sài Gòn mang tôi về, tách tôi xa rời Genève, nơi tôi đang sống.
Thụy Sĩ lạnh sang trọng, Thụy Sĩ lịch sự xa cách. Sài Gòn tự nhiên không màu mè, dễ dàng than thở, thân thiện, kể lể từng tâm tình với người chị đi xa, đôi khi chưa hề bao giờ gặp. Tôi cũng lắm mồm, hân hoan thủ thỉ, vì tôi lúc nào cũng thích nghe chuyện và tán chuyện.
Như hai người quen thân đã quá lâu ngày không gặp nhau, Sài Gòn và tôi tự đặt nhiều câu hỏi chập choạng, rụt rè và kín đáo. Không biết bạn ta có nhận ra ta? Không biết ta có nhận ra bạn ta, không biết ta có nhận ra chính ta trên hè đường khi nhìn thấy bóng mình đổ xuôi theo chiều nắng?
Rồi tôi bước vào, rồi cánh cửa Sài Gòn mở rộng. Cái thế giới của sắc màu, nửa phần quen thuộc, nửa phần bí ẩn tưởng chừng đã mất, bỗng sừng sững trước măt ào ạt vẫy gọi.
Từ hai cầu Bình Triệu mới, hai chiều xe chạy ngược xuôi, thông suốt không còn ngờ vực, tôi hòa vào dòng sông thênh thang qua đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, ngã tư Hàng Xanh, đường Điện Biên Phủ, tới đường Lê Duẩn trước nhà thờ Đức Bà, tôi nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của Sài Gòn.
Buổi gặp lại giữa Sài Gòn và tôi đơn giản, rõ ràng, không lo âu. Tất cả tiếng chuông báo động đều đã tắt ngúm.
Tới High Land, tôi nghe anh bạn nói"Chỗ ngồi của High Land ở đây là tuyệt vời nhất Sài Gòn", tôi lại nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của lề đường Đồng Khởi.
Bỏ cái mũ mượn của cô em dâu cuống bàn, tôi gọi "Em ơi, cho chị một ly cà phê sữa đá!" tôi nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của chính tôi.
Tôi nói "Hình như xe cộ Sài Gòn dạo này ít đi, anh nhỉ"
"Không, nhiều hơn chứ", anh bạn tôi phản đối "Có lẽ bởi ít kẹt xe đấy thôi!"
Rời High Land với cái hẹn, "Bạn muốn tìm tôi cứ ra đây uống cà phê kể từ 8g30 sáng, bất cứ ngày nào ..." Cầm cái mũ trong tay, bước ba bước xuống hè đường, đi thêm một quãng, nắng đổ lên đầu một cái ào, tôi bỗng nhớ là mình quên chưa đội mũ. Cái mũ như kiểu mũ của cô đào Jane March trong phim L'amant của Annaud, chỉ tiếc là cái nơ bị rách. Loay hoay chỉnh được cái nơ, tôi đã đi tới hiệu sách Xuân Thu, hiệu sách Khai Trí cũ, cái lạnh của máy điều hòa đã tràn xuống lề đường. Tôi dừng lại ở xế cửa hiệu.
"Cô chở em về liền, em đi lấy tờ Liberation ngày hôm qua cho cô!"
Tôi ngồi xuống góc đường trên chiếc ghế nhựa đỏ, bé xíu, cạnh những quyển sách bằng bản sao, gói plastic kỹ lưỡng.
Một bà khách du lịch đi qua, dừng lại, cầm quyển guide du lịch "Southeast Asia", lật lật vài tờ, rồi đọc chăm chú.
Nắng vẫn đổ lên lề đường ào ạt, bà khách nước ngoài hỏi tôi bằng tiếng Anh: "Bao nhiêu?" Tôi cười cười lắc đầu như không biết tiếng.
Từ đằng xa, cô bé bán báo chạy lại đưa cho tôi tờLibe, rồi quay sang bà khách nói giá tiền quyển sách. Bà ấy nhìn tôi cười, hiểu ra câu chuyện.
Tôi nói:"Lần sau tôi sẽ hỏi giá tất cả các quyển sách để có thể trả lời, lần này tôi chỉ thích ngồi lại đây, giữa vùng trời nắng to và tiếng động xôn xao".
"Tôi cũng thích được như vậy. Europe hôm nay mười độ dưới không đấy!"

Tôi vẫn ngồi trong nắng, cười cười, nhìn theo, rồi thở phào.

Không có nhận xét nào: