Đang khám bệnh, phải
tạm ngưng vì chuông điện thoại di động réo vang một đoạn nhạc disco, bà cụ run
run lục tìm trong túi áo. Không có. Bà lụp chụp bới tung đống đồ trong chiếc giỏ
đệm: vài tờ báo cũ, cặp kính trắng, một bộ bà ba ... Đây rồi, dưới đáy túi, cạnh
đôi dép mủ, chiếc điện thoại di động đen thui, đồ cổ, nặng như cục sắt, đang nhấp
nháy điên cuồng réo gọi. Bà cụ rụt rè: "Bác sĩ làm ơn chỉ dùm tui xài cái
này, tui hổng biết bấm nút nào, chắc con tui nó điện". Bấm dùm bà. Loa điện
thoại chỉnh to ai cũng nghe rõ mồn một. Người con trai hỏi dồn dập: "Má sắp
về chưa. bác sĩ biểu sao, xét nghiệm tốt hông má?". "Chưa, bác sĩ còn
đang khám". "Chừng nào xong, điện thoại con rước, nghe má!". Bà
cụ cằn nhằn:"Tao có biết xài điện thoại bây đâu mà kêu?"
Bà cụ khám bệnh ở đây
đã gần 20 năm, bệnh ổn, giờ đã ngoài 90 nhưng còn rất minh mẫn. Lúc vắng bệnh,
hỏi thăm, biết bà vẫn còn tự đi chợ, nấu cơm, ra vườn mần cỏ, tước lá dừa . . .
Con cái bỏ đi làm ăn xa hết, ở nhà chẳng còn đứa nào. Thằng Út làm việc ở Sài
Gòn, đổi điện thoại, cho bà cái cũ để tiện liên lạc, thăm chừng bà những khi
trái gió trở trời, nhưng nó chỉ hoài mà bà vẫn không rành, lại còn hay quên sạc
pin nữa chứ.
Bác sĩ bực nhất khi gập
các bệnh nhân đã vào khám bệnh rồi còn móc điện thoại ra nói chuyện tào lao, một
thái độ bất lịch sự! Nhưng sao nghe bà cụ điện thoại, cũng dăm ba câu chả có gì
quan trọng, lại chẳng thấy khó chịu tí
nào, còn thấy "cảm tình" nữa chứ.
Thy Anh
Thy Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét