(Trích: Beyond Enlightenment - Chương 28, Tác giả: OSHO,
người dịch Phạm Doãn)
“Không hiểu biết” và “ngây thơ” cũng có chỗ giống nhau nhưng
chúng không phải là một.
Ignorance là tình trạng không biết, giống như ngây thơ.
Nhưng có một khác biệt lớn mà cả nhân loại đến bây giờ cũng không biết. Ngây
thơ là không có kiến thức nhưng không hề khao khát có được kiến thức. Ngây thơ
tự nó tròn đầy ý nghĩa.
Một đứa con nít không có tham vọng, không có ước vọng. Nó
luôn luôn sống hết mình trong từng khoảnh khắc sống của nó… Một con chim bay
qua, đứa trẻ nhìn không chớp mắt; hay chỉ thoáng thấy một con bướm màu sắc đẹp
cũng đủ để đứa trẻ hát ca. Với một cái cầu vổng trên trời, đứa trẻ sẽ ngây ngất
như không còn biết điều gì huy hoàng hơn nữa. Cũng cảm giác như thế đến với trẻ
con, khi chúng nhìn thấy trăng sao vằng vặc trong đêm tối mênh mông.
“Ngây thơ vô nhiễm” là tinh khiết, là tràn đầy, là giàu có.
“Không hiểu biết” là nghèo nàn, là ăn xin… là tôi muốn điều
này, tôi muốn điều kia, tôi muốn được hiểu biết, tôi muốn được kính trọng, tôi
muốn được giàu sang, tôi muốn được quyền lực.
Không hiểu biết (ignorance) đi trên con đường của khát khao.
Ngây thơ vô nhiễm (innocence) là trạng thái không hề khao
khát.
Nhưng bởi vì cả hai trường hợp cùng là tình trạng không có
kiến thức (knowledge) nên chúng ta thường lầm lẫn và qui kết rằng chúng cũng
như nhau.
Bước đầu tiên trong nghệ thuật sống là nhìn thấy cái ranh giới
phân biệt giữa cái không hiểu biết (ignorance) và sự ngây thơ vô nhiễm
(innocence). Sự ngây thơ vô nhiễm phải được cũng cố và bảo vệ, bởi vì đứa trẻ
được sinh ra với sự ngây thơ nghĩa là với một kho báu lớn, cái kho báu mà các
nhà thông thái phải đi tìm cả đời với nỗ lực nhọc nhằn. Các minh sư thường nói
rằng họ đã trở lại trẻ thơ một lần nữa, họ đã được tái sanh.
Ở Ấn Độ, một người Bà-la-môn thực sự, nghĩa là một người hiểu
biết thực sự, tự gọi mình là Dwij, nghĩa là được sinh hai lần. Tại sao lại được
sinh hai lần? Cái gì đã xảy ra trong lần sinh thứ nhất? Tại sao cần phải có lần
sinh thứ hai? Lần sinh thứ hai ông ấy được gì? Trong lần sinh thứ hai ông ấy lấy
lại tất cả những cái ông ta đã có trong lần sinh thứ nhất, những cái mà cha mẹ,
xã hội, và tất cả những người xung quanh đã hủy diệt và triệt tiêu chúng.
Trẻ con đang bị nhồi nhét đầy ắp những kiến thức. Cái đơn
thuần và trong sáng vì thế bị cướp mất, lí do là ai cũng biết cái đơn thuần
không giúp được gì cho đứa trẻ trong cái xã hội cạnh tranh này. Một đúa trẻ đơn
thuần (simple) thường bị coi là ngốc nghếch, và đứa trẻ ngốc nghếch sẽ bị cuộc
đời lợi dụng và bóc lột. Sợ hãi xã hội, sợ hãi thế giới, chúng ta tự thay đổi
mình để thích ứng và cũng muốn làm cho trẻ con trở thành thông minh, sắc sảo, đầy
kiến thức, để chúng được hội nhập vào thế giới quyền lực mạnh mẽ, chứ không để
chúng rơi vào sự yếu kém hay bị áp bức. Và một khi đứa trẻ lớn lên sai định hướng,
nó sẽ tiếp tục con đường sai lầm đó, cả cuộc đời nó sẽ tiếp tục bị sai lầm.
Bất cứ khi nào bạn thấy rằng dường như bạn đã đánh mất cuộc
sống, nguyên tắc đầu tiên là tìm lại sự ngây thơ (innocent).
Buông kiến thức xuống, quên hết kinh điển đi, quên tôn giáo
đi, quên thần học và triết lí đi. Cố gắng để được sinh ra một lần nữa, trở lại
ngây thơ… và điều này bạn có thể làm được, bằng cách: Tẩy sạch tâm trí của bạn,
tẩy sạch tất cả những gì không phải là của bạn, tẩy sạch tất cả những gì vay mượn,
tất cả những gì thuộc về truyền thống, qui ước, tất cả những gì thuộc về người
khác như cha mẹ, thầy giáo, trường đại học… tẩy sạch, vất tất cả. Một lần nữa
ta trở nên đơn thuần.
Đời sống phải là cuộc truy tìm, không phải là một khát vọng.
Đời sống là một tìm tòi, chứ không phải là tham vọng để trở thành cái này cái nọ,
như trở thành tổng thống một quốc gia, một thủ tướng, một bộ trưởng. Sống là để
tìm ra “Tôi là ai?” Một điều rất lạ lùng là người ta thường không biết mình thực
sự là ai, lại mong muốn trở thành một người như thế nào đó. Người ta không biết
mình là ai ngay trong hiện tại, không quen thuộc với chính hiện hữu của mình
nhưng bao giờ cũng muốn trở thành cái gì đó!
Trở thành một cái gì (becoming), đó là căn bệnh của tâm hồn.
Hiện hữu (being) mới chính là bạn.
Ngay lúc khám phá ra hiện hữu của mình thì đời sống bắt đầu.
Rồi thì cứ mỗi khoảnh khắc sống của ta là một khám phá mới mẻ. Bất cứ một khoảnh
khắc nào cũng là một niềm vui. Cánh cửa bí mật đã mở, tình yêu mới đâm chồi,
đam mê mới xuất hiện, cảm xúc mới về cái đẹp, cái tốt. Bạn trở thành thật nhạy
cảm, chỉ một cạnh sắc của lá cỏ cũng đem đến vô vàn cảm giác. Sự nhạy cảm làm cảm
giác bạn rõ ràng đến mức dù là hiện hữu của chỉ một lá cỏ cũng bằng như hiện hữu
của một vì sao; không có lá cỏ này hiện hữu dường như thiếu đi; và bởi vì lá cỏ
này là duy nhất không có gì thay thế cho nên nó có riêng tính cá thể của
nó.
Sự nhạy cảm sẽ tạo nên nhiều tình bạn. Tình bạn với cỏ cây,
với chim muông, với thú vật, với núi đồi, với sông suối, với đại dương và với cả
những vì sao. Đời sống trở thành giàu có hơn vì tình yêu lớn dậy, vì tình bạn lớn
lên.
Cuộc đời của thánh Francis đầy những chuyện đẹp. Ngài thường
phải đi trên một con lừa đây đó để chia sẻ những thể nghiệm của mình. Vị thánh
sắp chết. Tất cả đệ tử vây quanh để nghe lời cuối của ngài. Lời cuối của một vị
thầy luôn luôn là điều gì tiêu biểu nhất vì nó chứa toàn bộ kinh nghiệm sống của
thầy. Nhưng các đệ tử không tin rằng mình đã nghe một điều như thế! Thánh
Francis không nói gì với các đệ tử mà vấn an con lừa của ngài. Vị thánh nói: “Người
anh em, tôi vô cùng mang ơn người anh em. Người anh em đã mang tôi đi khắp mọi
nơi mà không hề than vãn, không hề càu nhàu. Trước khi rời bỏ thế giới này tất
cả điều tôi muốn nói là xin hãy tha lỗi cho tôi; tôi đã không đối xử với người
anh em bằng tình người chan chứa.”
Đó là những lời cuối của thánh Francis. Cảm xúc bén nhạy
trong lời nói với con lừa, “người anh em”, “xin hay tha lỗi”. Nếu bạn nhạy cảm
hơn, cuộc sống sẽ lớn hơn. Nó sẽ không là cái ao nhỏ mà là một đại
dương...
Một thiền sư, Linh Chi, đang hấp hối. Hàng ngàn đệ tử vây
quanh chờ nghe bài pháp cuối cùng. Nhưng Linh Chi chỉ nằm xuống vui vẻ mỉm cười,
không nói một lời. Một người thiền sư bạn cũ nhắc nhở, “Linh Chi, sao thầy quên
không nói những lời cuối cùng, trí nhớ thầy không được tốt rồi, thầy đang hấp hối,
thầy cố đừng quên.” Linh Chi nói, “Hãy lắng nghe này”… và trên mái nhà, hai con
sóc đang chạy nhảy vui đùa. Linh Chi chỉ nói, “Đẹp làm sao” rồi chết. Ngay khi
ông nói “Hãy lắng nghe này” thì mọi người im lặng phăng phắc để chuẩn bị nghe
những lời vĩ đại. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng hai con sóc đùa giỡn cắn nhau chạy
nhảy trên mái nhà mà thôi. Vị thầy chỉ cười rồi chết.
Thực ra vị thầy đã gởi đi thông điệp cuối: Đừng phân biệt
chuyện lớn chuyện nhỏ, đừng phân biệt cái tầm thường cái quan trọng. Ngay phút
giây đó sự kiện Linh Chi chết cũng giống như sự kiện hai con sóc chạy đuổi trên
mái nhà. Không có gì khác biệt. Trong hiện hữu, tất cả đều giống nhau. Đây là
toàn bộ triết học, toàn bộ sự nghiệp giảng dạy của vị thầy. Chẳng có cái gì lớn
chẳng có cái gì nhỏ, tất cả đều tùy thuộc vào bạn...
3 nhận xét:
thanks
Đảng đối lập vì dân chủ
Chúng tôi, nếu được Nhân dân cấp phép hoạt động taị Việt Nam, kế hoạch ban đầu của Đảng là:
1. Chấp nhận chi trả món nợ khổng lồ mà Đảng Cộng Sản đối lập mất khả năng chi trả.
2.Tìm cách thu hẹp hoạt động, và dần dần loại bỏ những Đảng phái lấy tranh giành quyền lực, tham quyền cố vị, đấu đá gây mất đoàn kết.v.v..làm kim chỉ nam để hoạt động
3. Gây áp lực đủ mạnh với bất cứ thế lực nào để phóng thích tất cả tù chính trị.
4. Và quan trọng nhất là hướng nguồn lực của Quốc gia để tìm cách chuộc lại những vùng đất đã bị thế chấp như Hoàng, hay Trường Sa v.v… mà không phải như lúc này, đang được hướng vào túi riêng của các Đảng viên Cộng Sản, mời mọi thành phần Nhân Dân cùng tham khảo…
http://vov10.blogspot.com/
Thật tuyệt vời, cảm ơn tác giả rất nhiều....
máy massage chân
máy matxa chân
may mat xa chan
bồn mát xa chân
Đăng nhận xét