Nguyễn Tường Bách
Lisboa - Bồ Đào Nha |
Bồ Đào Nha là dân tộc
của những người đi biển. Hơn thế nữa, từ xưa, họ là những người chịu bỏ xứ đi
tha hường. Lisboa là cảng biển thiên nhiên duy nhất của bán đảo Iberia, từ trước
công nguyên đã là một trung tâm chính trị và kinh tế. Lisboa nằm ngay trên cửa
biển, hòa nước ngọt của sông Tejo vào nước mặn của Đại Tây Dương, mênh mông một
màu nước, khơi gợi lòng viễn du của một dân tộc sẵn sàng lên đường. Thực vậy, kể
từ thế kỷ thứ 15, khi tài đi biển của người Bồ Đào Nha lên đến đỉnh cao, quốc
gia này bành trướng thành cường quốc số một ở Châu Âu, chiếm lĩnh nhiều thuộc địa
ở Brazil, Châu Phi, Ả-rập, Ấn Độ và Trung Quốc.
. . .
Năm 1511 thuyền nhân
Bồ Đào Nha bắt đầu nhắm đến Trung Quốc và Nhật Bản. Họ vòng từ miền nam Ấn Độ,
đi đường biển dọc theo miền Trung Việt Nam để lên đảo Macau.
Nhà truyền giáo đến với cộng đồng bằng thuyền ở Việt Nam xưa |
Hẳn họ đã dừng chân tại
Hội An để buôn bán và tiếp tế lương thực, nên năm 1524 họ dựng một tấm bia đá ở
cù lao Chàm. Song song, các nhà truyền giáo lần lượt đến Nhật Bản, Trung Quốc
và Việt Nam. Trong những năm cuối của thế kỷ thứ 16 các nhà truyền giáo Bồ Đào
Nha của hai dòng thánh Francisco và Agustino đến Việt Nam, nhưng cuối cùng bỏ
cuộc.
Đầu thế kỷ thứ 17 các
nhà truyền giáo Bồ Đào Nha lại đến Việt Nam một lần nữa và lần này họ thành
công. Dòng Tên* chính thức được thành lập ở Đàng Trong năm 1615. Đàng Ngoài năm
1627. Trong giới giáo sĩ dòng Tên người Bồ có một nhân vật xuất sắc, đóng một
vai trò lịch sử trong nền văn hóa Việt Nam, đó là Francisco de Pina. Pina
sinh năm 1585, đến Macau năm 1613, đặc
biệt rất giỏi tiếng Nhật. Năm 1617 ông đến Đàng Trong truyền giáo và bắt đầu dịch
một số văn bản của Ki Tô giáo ra tiếng Nôm, một thứ chữ Hán được bản địa hóa..
Thế nhưng Pina nhận thấy các nhà truyền giáo đồng nghiệp có một khó khăn trầm
trọng , đó là họ không sao học được chữ Nôm. Chàng linh mục trẻ tuổi Pina thấy
chữ Nôm không thể là phương tiện giao lưu với người bản xứ, ông nghĩ ra một
cách đơn giản. Ông thử lắng nghe người Việt phát âm ra sao rồi dùng mẫu tự la
tinh để diễn tả âm tiết theo cách mà tiếng Bồ Đào Nha thường làm. Đó là thời điểm
khai sinh của chữ quốc ngữ chúng ta ngày nay. Theo lời xác nhận của chính Pina,
kể từ năm 1622, ông đã xây dựng một hệ thống chuyển mẫu tự la tinh cho hợp với
thanh điệu và lối phát âm của tiếng nói Viet Nam. Pina cũng soạn cả một tập văn
phạm thô sơ cho loại chữ viết mới mẻ này. Có lẽ trên thế giới không có nơi nào
có một thứ chữ viết được hình thành trong điều kiện như thế.
Năm 1624 Francisco de
Pina mở trường dạy tiếng Việt cho các nhà truyền giáo khác. Trong số người đến
học với ông có hai vị quan trọng, một người đã lớn tuổi là António de Fontes
(1569 -?), sinh tại Lisboa. Vị kia chính là Alexandre de Rhodes (1591-1660),
sinh tại Avignon, Pháp.Hai vị này lãnh hai trọng trách, de Fontes là trụ cột
cho giáo xứ truyền giáo ở Đàng Trong, còn de Rhodes sẽ ra Đàng Ngoài vào năm
1626, lúc đó trong thời kỳ của Chúa Trịnh Tráng. Một ngày nọ trong thang12 năm
1625, một chiếc tàu của Bồ Đào Nha bỏ neo ở vịnh Đà Nẵng, Pina lên tàu để mang
hàng hóa vào bờ. Khi đến bờ chẳng may thuyền chìm, Pina chết tại đó, ông chỉ sống
được 40 tuổi.
Sau cái chết bi thảm
của Pina, các nhà truyền giáo Bồ Đào Nha vẫn tiếp tục xây dựng chữ quốc ngữ mà
hai nhân vật có công nhất chính là hai người Bồ, Gaspar de Amaral (1549-1646)
và Antonio Barbosa (1594-1647). Còn Alexandre de Rhodes thì bị chúa Trịnh Tráng
trục xuất năm 1630, phải đi Macau. Mười năm sau, năm 1640 de Rhodes trở lại
Đàng Trong và đến năm 1645 bị Chúa Nguyễn vĩnh viễn trục xuất khỏi Việt Nam. De
Rhodes trở về La Mã và năm 1651 ông cho xuất bản tập tự điển Việt-Bồ Đào Nha-La
Tinh (Dictionarium annamiticum seu tunquinense lusitanum et latinum).
Trong các đời sau,
nhiều người tôn Alexandre de Rhodes là người sáng tạo chữ quốc ngữ nhưng thực
ra đó là công của các nhà truyền giáo Bồ Đào Nha, mà người đầu tiên phải là
Francisco de Pina.
Một tình cờ của lịch
sử đã đưa các vị giáo sĩ Bồ Đào Nha phát minh ra một loại chữ viết cho cả một dân
tộc xa lạ, trong đó họ buộc phải dùng mẫu tự và âm tiết của ngôn ngữ mình để diễn
tả một tiếng nói khác, vốn mang đầy thanh âm trầm bổng như tiếng chim. Mục đích
ban đầu của chữ quốc ngữ là để cho các nhà truyền giáo nói được tiếng Việt và
giao tiếp với cộng đồng tôn giáo của mình bằng chữ viết. Về sau, khi các nhà
cai trị người Pháp đến Việt Nam, họ cũng không kham nổi chữ Hán lẫn chữ Nôm. Giải
pháp thuận tiện của người Pháp là buộc mọi người Việt Nam phải sử dụng chữ quốc
ngữ và có lẽ đó cũng là lý do tại sao vai trò của Alexandre de Rhodes được nêu
bật.
Từ 1930 chữ quốc ngữ
trở thành chữ viết chính thức của người Việt. Ngày nay không ai có thể tưởng tượng
điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không có chữ quốc ngữ.
Chú thích: * Bài viết
trích từ chương Những Người Đi Biển, trong tập bút ký "Đường Xa Nắng Mới"
của TS Nguyễn Tường Bách, tên bài viết do blog tự đặt ,
3 nhận xét:
Quá thú vị, minh chứng rằng chân lý chỉ mang tính thời điểm.
Nhieu vi co cong qua! Cam on cac nha truyen giao porto!
Tôi đã tìm ra bí mật trong tiếng Việt cũng như Chữ Quốc Ngữ và tiếng con người. Mời anh chị chú bác xem bimatchuquocngu.blogspot.com
Đăng nhận xét