Bacsi Nhaque (facebook)
Tôi đang cắm cúi ăn cho xong tô phở vì sắp tới giờ đi làm
thì một giọng nữ cất lên :" Cậu ơi mua dùm mấy tờ vé số đi cậu" .
Không ngẩn đầu lên, tôi dùng bàn tay trái ra hiệu không mua. Người bán vé số bước
ngay qua bàn khác, bốn năm bàn không mua, người đàn bà lớn tuổi, gầy gò bước
nhanh ra đường, sững sờ vì còn kịp nhận ra cặp kính cận trên mắt của cô, tôi gọi
với theo: " Cô ơi, cô ơi" . Người phục vụ trong quán cũng gọi với
theo :"Cô Ba ơi, có người mua kìa".
Cô quay lại nhìn rồi quay ngoắt người, quầy quả bước đi.
Tôi hỏi thăm chủ tiệm thì đúng trước đây là cô giáo, không biết tên là gì, chỉ thấy người ta kêu cô bằng cô Ba. Nhà ở đâu không biết, chỉ biết cô không có chồng con, mướn nhà ở xòm trên và bán ở đây 2-3 năm rồi. Đặc biệt, cô chỉ mời một tiếng, không có "nhây" , làm phiền khách như những người bán vé số khác. Cho nên các chủ tiệm ăn ở khu này đều thương tình, không xua đuổi cô...
Tôi biết trước đây cô dạy trong trường cấp 1 mà tôi học, nhờ cặp mắt kiếng to của cô, hơn 30 năm rồi, tôi không lầm được.
Định bụng sẽ quay lại khu này tìm cô, nhưng 2 -3 tuần rồi chưa làm được.
Trưa nay, tôi lại đi ngang khu vực đó, đúng ngọ nắng chang chang, tôi nhìn thấy cô đi trên vỉa hè, ngược lại hướng tôi đi, tôi dừng xe và đuổi theo cô, gọi "Cô ơi" .
Cô sửng người nhìn tôi, tôi nói cô cho em mấy tờ vé số, tôi không dám đưa dư tiền, vì sợ làm tổn thương cô. Tôi hỏi: Cô ơi, hồi trước cô dạy trường Nam phải không cô?
Cô trả lời :" Đúng rồi, em học trò cô Xuân phải không? "
Hóa ra cô cũng biết tôi. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Tôi ráng hỏi: Nhà Cô ở đâu Cô ?
-" Nhà cô ở xóm BC "- Cô cũng tỏ vẻ xúc động....
Lên xe đi rồi, tôi không làm sao cầm được nước mắt và buồn suốt buổi chiều nay.
Chiều, tôi ghé nhà một người cậu bà con cũng làm thầy giáo để hỏi về cô ...
Cậu tôi nói: Cứ khóc đi con, khi đau lòng thì cứ khóc cho vơi...Rồi 2 cậu cháu không nói được gì thêm.. .
Cô mới hơn 60 mà trông cứ như bà lão 70
Buồn quá.
Chiều nay tôi đi lang thang và mua vé số nhiều. Nếu trời cho tôi trúng số, tôi sẽ dành hết cho người nghèo khổ, như cô.
Bạn nào ở BD, khi đi ăn ở khu đường Ngô Chí Quốc và Nguyễn Văn Tiết... xin mua vé số dùm cô giáo tôi, một bà lão gầy gò, có đôi kiếng cận cũ kỹ, thật to.
Cô quay lại nhìn rồi quay ngoắt người, quầy quả bước đi.
Tôi hỏi thăm chủ tiệm thì đúng trước đây là cô giáo, không biết tên là gì, chỉ thấy người ta kêu cô bằng cô Ba. Nhà ở đâu không biết, chỉ biết cô không có chồng con, mướn nhà ở xòm trên và bán ở đây 2-3 năm rồi. Đặc biệt, cô chỉ mời một tiếng, không có "nhây" , làm phiền khách như những người bán vé số khác. Cho nên các chủ tiệm ăn ở khu này đều thương tình, không xua đuổi cô...
Tôi biết trước đây cô dạy trong trường cấp 1 mà tôi học, nhờ cặp mắt kiếng to của cô, hơn 30 năm rồi, tôi không lầm được.
Định bụng sẽ quay lại khu này tìm cô, nhưng 2 -3 tuần rồi chưa làm được.
Trưa nay, tôi lại đi ngang khu vực đó, đúng ngọ nắng chang chang, tôi nhìn thấy cô đi trên vỉa hè, ngược lại hướng tôi đi, tôi dừng xe và đuổi theo cô, gọi "Cô ơi" .
Cô sửng người nhìn tôi, tôi nói cô cho em mấy tờ vé số, tôi không dám đưa dư tiền, vì sợ làm tổn thương cô. Tôi hỏi: Cô ơi, hồi trước cô dạy trường Nam phải không cô?
Cô trả lời :" Đúng rồi, em học trò cô Xuân phải không? "
Hóa ra cô cũng biết tôi. Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Tôi ráng hỏi: Nhà Cô ở đâu Cô ?
-" Nhà cô ở xóm BC "- Cô cũng tỏ vẻ xúc động....
Lên xe đi rồi, tôi không làm sao cầm được nước mắt và buồn suốt buổi chiều nay.
Chiều, tôi ghé nhà một người cậu bà con cũng làm thầy giáo để hỏi về cô ...
Cậu tôi nói: Cứ khóc đi con, khi đau lòng thì cứ khóc cho vơi...Rồi 2 cậu cháu không nói được gì thêm.. .
Cô mới hơn 60 mà trông cứ như bà lão 70
Buồn quá.
Chiều nay tôi đi lang thang và mua vé số nhiều. Nếu trời cho tôi trúng số, tôi sẽ dành hết cho người nghèo khổ, như cô.
Bạn nào ở BD, khi đi ăn ở khu đường Ngô Chí Quốc và Nguyễn Văn Tiết... xin mua vé số dùm cô giáo tôi, một bà lão gầy gò, có đôi kiếng cận cũ kỹ, thật to.
1 nhận xét:
Buồn quá thầy ơi ...
Đăng nhận xét