Hắn có bàn tay vàng. Bọn đàn em vì thế mà phục sát đất. Xe
tay ga. Phụ nữ. Có giỏ xách. Hắn chỉ giật bằng một động tác là có thể tóm lấy,
nhanh nhẹn rồ ga phóng đi, để lại hình ảnh đáng thương phía sau.
Bọn đàn em thuật lại chiến tích của hắn với thái độ ngưỡng mộ.
Hắn nói rằng, có 2 người từng vào viện mổ não chỉ vì cố giành giựt lại giỏ
xách, bị kéo lê ngã vật xuống đường. Sau lần ra tay chớp nhoáng, hắn đắc thắng
trở về, một phần chia cho đàn em, hai phần dành cho mẹ.
Chiều tối, hắn lại bắt xe đò về quê. Mẹ con 2 tháng không gặp
nhau, vừa về tới, bà đã nấu cho hắn rất nhiều món ăn ngon. Hắn đưa số tiền cho
mẹ, nói là lương phụ hồ. Bà mẹ sống ở cuối ngõ, lương thiện, ai ai cũng mến. Hắn
đòi bà lần tới về làm món gỏi cuốn cho ăn. Bà nhìn hắn, hiền từ gật đầu.
Hắn lên thành phố tiếp tục kiếm chác. Thương vụ ngày càng
thuận lợi khiến tâm trạng hắn vui vẻ không ít. Một ngày, đàn em cùng hắn tổ chức
ăn nhậu, đứa nhỏ nhất trong bọn lên giọng tiếc rẻ:
- Đại ca, chiều nay em xui quá, học theo đại ca, em thử ra
tay với người đi bộ.
Mụ đàn bà này không vừa, ghê gớm lắm, cứ giữ khư khư cái giỏ
không chịu đưa. Tức quá, em xô ngã mụ xuống, giựt bọc đồ chạy thẳng. Giờ có lẽ
mụ bất tỉnh nằm quèo dưới đất rồi.
- Thế chú mày lấy được bao nhiêu?
- Hắn chỉ quan tâm đến vấn đề duy nhất.
- Chẳng có đồng nào cả, chỉ toàn là gỏi cuốn gói trong bọc.
Tim hắn tưởng như ngừng đập. Dường như nhớ ra điều gì đó, hắn
ngay lập tức bắt thằng bé coi lại chiếc giỏ xách. Trời ơi! Là của mẹ hắn! Hắn
gào lên, ngay lập tức chạy đến con đường nơi bà mẹ ngã xuống. Vẫn còn vết máu đọng
lại trên mặt đường. Tâm trạng hoảng loạn, hắn chạy như bay đến bệnh viện. Thì
ra, mẹ hắn muốn gây bất ngờ cho con nên đã tự mình bắt xe đò lên thành phố,
mang theo một bọc gỏi cuốn mà hắn thích, không ngờ lại gặp cướp. Và người mẹ của
hắn đã qua đời ngay trên đường đến bệnh viện…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét