Mộc Diệp Tử
Ngày mình quyết định lấy chồng, có người nói với mình: “Nghĩ kỹ chưa? Lấy chồng bằng tuổi sẽ khổ cả
đời”. Mình trả lời bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn.
Ngày mình quyết định sinh con, cũng có người nói với mình: “Lấy chồng không nên sinh con sớm. Hôn nhân dễ đổ vỡ”. Mình trả lời bằng việc bé con của mình ra đời và hai vợ chồng luôn cùng nuôi dạy con.
Ngày mình quyết định sinh con, cũng có người nói với mình: “Lấy chồng không nên sinh con sớm. Hôn nhân dễ đổ vỡ”. Mình trả lời bằng việc bé con của mình ra đời và hai vợ chồng luôn cùng nuôi dạy con.
Mỗi ngày đều ngập tràn niềm vui khi chồng đi làm, mình ở nhà
chăm con, nhắn tin khoe: “Hôm nay, bạn
Dâu đã đi được 3 bước… Hôm nay, bạn Dâu biết vỗ tay hoan hô… Hôm nay, bạn Dâu
ngủ dậy biết vịn cổ thơm thơm vào má mẹ…”. Bạn chồng thường nhắn lại: “Bạn mẹ và bạn con đều giỏi. Thơm hai bạn.
”.
Mình không tính số thời gian người ta ở bên nhau bao lâu để
đo giá trị của một cuộc tình, mình chỉ cần mỗi ngày trôi qua, mình luôn thấy
lòng hân hoan, gia đình nhỏ của mình vẫn bình yên như vậy. Còn lại, cuộc tình
dài hay ngắn, sâu sắc hay nông nổi, cũng chỉ là sự đánh giá nhất thời trong ánh
mắt của người ngoài thôi. Hãy sống bằng tất cả tin yêu – chỉ cần đủ cho một
ngày, chỉ cần biết mình đang sống vui hôm nay, còn ngày mai và lời hứa mãi mãi ở
bên nhau cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi chỉ cần mỗi ngày qua đi, qua đi như
thế… Há chẳng phải sẽ là mãi mãi sao?
Hôn nhân giống như đôi giày, chọn giày vừa chân hay bất chấp
tất cả để chọn một đôi giày đẹp mà không vừa là do mình. Thế thì làm sao biết
đôi giày kia phù hợp với mình? Thật ra, cuộc đời này, tình yêu chỉ là một thứ
hormone, khoa học đã chẳng chỉ ra sau hai năm yêu nhau, cái thứ hormone khiến
người ta phát cuồng, hứa hẹn thề nguyền và sẵn sàng làm những điều mà sau này
nhìn lại – ai cũng sẽ chép miệng “điên rồ” đấy sẽ hết sạch sành sanh, và cái để
giữ chân nhau lại khi đó sẽ chỉ là “tình nghĩa”.
Tình nghĩa sẽ tạo ra một đôi giày hôn nhân bền vững, vừa vặn
với mình. Khi đó, những khiếm khuyết rất nhỏ của nhau cũng sẽ được bỏ qua. Cái
tình nghĩa ấy chỉ cần một chút yêu thương nhưng cần rất nhiều sự cảm thông, tôn
trọng, tin tưởng và nhường nhịn. Tình yêu ấy mà, người ta cứ nghĩ nó phải vĩ đại
lắm, cao siêu lắm. Thật ra, ngoài hai năm đầu bị hấp dẫn đến cuồng si do bị
hormone lèo lái, người ta đều thấy, tình yêu của mỗi người sau đó còn lại như một
đức tin vào tín ngưỡng.
Vậy thì, khi ai đó nói với bạn rằng, cuộc tình này không hợp,
cuộc tình kia không hợp… thì hãy mỉm cười, tiếp tục và luôn tin vào bản thân
mình, trên địa cầu này, chẳng có người nào sinh ra là để thuộc về nhau. Lắm khi
trong một mô hình, hai mảnh ghép còn bị vênh, huống hồ, con người đều là những
cá thể riêng lẻ, tính cách mỗi người một vẻ, có giống nhau cũng chỉ là một vài
sở thích. Vậy, khi hormone cuồng si qua rồi, chúng ta còn lại gì để cho nhau?
Còn rất nhiều, không phải chỉ có tình yêu. Chúng ta còn trách nhiệm với gia
đình, với bản thân và với xã hội. Tình yêu cứ hết, người ta lại bỏ nhau đi, khi
ấy, những con người trên địa cầu này sẽ phải tìm gặp để thử yêu nhau bao nhiêu
lần cho đủ? Rồi sau đó, họ chia tay, đổ lỗi cho hormone đã hết, hay duyên phận,
hay số tướng không hợp nhau? Mà thời gian là thứ có hạn kỳ thôi.
Thì vậy đó, chúng mình sẽ giữ nhau lại bằng những ràng buộc
rất dễ tạo ra. Bằng trách nhiệm cùng nuôi dạy và đảm bảo tương lai cho con cái,
bằng việc đảm bảo hạnh phúc cho đối phương mà mình đã chọn gắn bó, bằng những
chia sẻ và niềm tin cho nhau trước đoạn đường phía trước rất dài… Với người vợ,
hãy luôn là người hậu thuẫn đáng tin trong gia đình cho chồng, dù ở thời đại
nào đi nữa, một người vợ tốt vẫn là “giữ nhà, giữ bếp”, khi hơi ấm trong ngôi
nhà vẫn luôn còn, thì người đàn ông sẽ có trách nhiệm trở về. Với người chồng,
hãy luôn là người trụ cột đáng tin trên tất cả mọi việc, không chỉ là kiếm tiền.
Chỉ cần đôi lúc, anh vào bếp, rửa giúp vợ mấy cái chén, nhặt giúp vợ mớ rau,
hay hỏi vợ một câu: “Em có mệt không?”, đơn giản thế thôi, người vợ nào cũng sẽ
là người hạnh phúc.
Vợ bớt cằn nhằn, mỉm cười nhiều hơn với chồng, cảm thông những
khó khăn trong công việc nhiều hơn với chồng, còn chồng, bớt đi thời gian cho
những cuộc nhậu nhẹt, la cà, dành thời gian cuối tuần đưa vợ, con đi chơi, quan
tâm đến gia đình nhiều hơn, mỗi hành động nhỏ ấy sẽ giúp chúng ta ở lại bên
nhau, mỗi ngày đều thật sự trọn vẹn và mãi mãi chẳng còn phải là một lời hứa.
60 năm cuộc đời, là dài khi người ta đem nó để đo giá trị bền
vững hay sâu sắc của một cuộc tình, nhưng sẽ thật ngắn khi đo niềm vui của mỗi
ngày và bình yên của hôm nay chúng ta đang có. Nên, hãy giữ chặt lấy những gì
mình đang có hôm nay, không phải chỉ bằng tình yêu, mà còn bằng niềm tin và
nhân nghĩa giữa con người, chồng nhé, vợ nhé!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét