Hôm đó, tôi và cô bạn Lauri đưa bọn trẻ đến công viên chơi
nhân ngày sinh nhật lần thứ 35 của tôi. Từ cái bàn picnic, chúng tôi ngắm bọn
trẻ tung tăng nô đùa. Chúng tôi mừng tình bạn của nhau bằng các chai nước
khoáng. Lúc ấy, tôi nhận ra đôi hoa tai mới của Lauri. Mười ba năm quen Lauri,
tôi biết cô rất thích hoa tai hình giọt nước. Hết đôi màu xanh lại đến đôi màu
hồng. "Không phải tự nhiên mà mình thích hoa tai hình giọt nước đâu".
- Lauri bắt đầu kể, một câu chuyện thời niên thiếu, đã làm thay đổi cô mãi mãi.
Đó là một ngày Xuân, Lauri đang học lớp 6. Lớp của cô hôm đó - dịp Yellow May Day - được trang hoàng rực rỡ. Cô Lake đứng trước lớp, mái tóc nâu của cô buông dài xuống bờ vai và đôi mắt xanh long lanh trong thật đẹp. Nhưng vật khiến Lauri chú ý nhiều nhất là đôi hoa tai hình giọt nước của cô. Đó là đôi hoa tai vàng với hai hạt ngà. Lake nhắc cả lớp chuẩn bị chương trình họp phụ huynh vào dịp cuối năm học. Trên bảng, một thời khóa biểu theo thứ tự ABC tên từng gia đình, nêu rõ thời gian báo cáo cho từng gia đình là 20 phút. Tên của gia đình Lauri mằm cuối bảng. Nhưng với Lauri, chuyện ấy chẳng có ý nghĩa gì. Vì tuy cô giáo đã gởi thơ và thậm chí gọi điện gặp phụ huynh mình, Lauri biết bố mẹ cô sẽ chẳng đến.
Bố Lauri nghiện rượu nặng. Nhiều đêm Lauri phải nghe tiếng la hét của bố khi say và tiếng khóc của mẹ. Mùa Giáng sinh năm trước, Lauri và chị đã dành dụm tiền giữ trẻ đwr mua cho bố chiếc giày sứ. Hai chị em gói món quà bằng giấy xanh - đỏ, đính thêm sợi dây lụa vàng vào cái nơ. Đêm Giáng sinh, hai chị em đưa món quà cho bố và tất cả những gì họ nhận được là khuôn mặt cau có cùng hành động quẳng món quà khiến chiếc giày vỡ thành ba mảnh...
Trong ngày lễ cuối, Lauri thấy bạn cùng lớp trong tay bố mẹ đi vào trường. Nét mặt các phụ huynh lộ rõ sự hãnh diện. Cuối cùng, khi nghe cô Lake đọc đến tên mình, Lauri lủi thủi lên sảnh đường và ngồi xuống. Cùng dãy với nơi Lauri ngồi là cái bàn để hồ sơ học sinh. Lo lắng vì bố mẹ không có mặt, Lauri chắp tay và cúi đầu nhìn tấm vải sàn. Bỗng nhiêu Lauri thấy cô Lake đứng bên mình. Nâng càm Lauri, cô giáo nói: "Trước hết, cô muốn em biết rằng cô rất yêu em". Lauri ngước mắt. Trên khuôn mặt cô Lake. Lauri cảm thấy những điều mà hiếm khi mình được thấy: tình yêu, sự cảm thông và tấm lòng trìu mến.
"Em nên hiểu rằng" - cô giáo nói tiếp - việc bố mẹ không đến chẳng phải lỗi của em". Một lần nữa, Lauri lại ngước nhìn cô giáo. Chưa ai nói chuyện với Lauri như thế trước giờ. Chưa ai. "Điều thứ ba, em xứng đáng nghe những thành tích học tập của mình, cho dù cha mẹ em có mặt ở đây hay không...". Trong những phút sau đó, cô Lake dọc kết quả học tập của Lauri, khen ngợi sự cố gắng và nghị lực của cô học trò. Không nhớ chính xác lúc nào, nhưng vào giây phút nào đó trong buổi báo cáo kết quả học tập của mình mà co Lake đang trình bày. Lauri bỗng nghe tiếng nói hy vọng trong trái tim... Nước mắt làm nhòe mọi vật khi Lauri ngước nhìn lên. Khuôn mặt cô Lake cũng mờ đi, chỉ duy đôi hoa tai vẫn lấp lánh.
Chúng tôi im lặng. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Lauri thích hoa tai hình giọt nước. Dường như cô ấy muốn truyền sự hy vọng cho tôi. Bản thân tôi cũng có người cha nghiện rượu và trong nhiều năm tôi phải cố gắng chôn vùi những chuyện không hay về thuở niên thiếu của mình. Lauri và tôi có cùng cảnh ngộ và sự đồng cảm. Lauri đã cho tôi thấy viên ngọc chính là niềm thôi thúc bản thân đù ở tuổi nào để có những khám phá mới về khả năng, nghị lực của chính mình.
Ngay lúc đó, bọn trẻ lao đến để ăn uống. Buổi chiều, chúng tôi dọn dẹp mọi thứ. Khi ấy, Lauri đưa tôi món quà sinh nhật. Một cái hộp nhỏ gói bằng giấy hoa đỏ với chiếc nơ vàng. Bên trong là đôi hoa tai hình giọt nước...
Theo Reader's Disgest.
Đó là một ngày Xuân, Lauri đang học lớp 6. Lớp của cô hôm đó - dịp Yellow May Day - được trang hoàng rực rỡ. Cô Lake đứng trước lớp, mái tóc nâu của cô buông dài xuống bờ vai và đôi mắt xanh long lanh trong thật đẹp. Nhưng vật khiến Lauri chú ý nhiều nhất là đôi hoa tai hình giọt nước của cô. Đó là đôi hoa tai vàng với hai hạt ngà. Lake nhắc cả lớp chuẩn bị chương trình họp phụ huynh vào dịp cuối năm học. Trên bảng, một thời khóa biểu theo thứ tự ABC tên từng gia đình, nêu rõ thời gian báo cáo cho từng gia đình là 20 phút. Tên của gia đình Lauri mằm cuối bảng. Nhưng với Lauri, chuyện ấy chẳng có ý nghĩa gì. Vì tuy cô giáo đã gởi thơ và thậm chí gọi điện gặp phụ huynh mình, Lauri biết bố mẹ cô sẽ chẳng đến.
Bố Lauri nghiện rượu nặng. Nhiều đêm Lauri phải nghe tiếng la hét của bố khi say và tiếng khóc của mẹ. Mùa Giáng sinh năm trước, Lauri và chị đã dành dụm tiền giữ trẻ đwr mua cho bố chiếc giày sứ. Hai chị em gói món quà bằng giấy xanh - đỏ, đính thêm sợi dây lụa vàng vào cái nơ. Đêm Giáng sinh, hai chị em đưa món quà cho bố và tất cả những gì họ nhận được là khuôn mặt cau có cùng hành động quẳng món quà khiến chiếc giày vỡ thành ba mảnh...
Trong ngày lễ cuối, Lauri thấy bạn cùng lớp trong tay bố mẹ đi vào trường. Nét mặt các phụ huynh lộ rõ sự hãnh diện. Cuối cùng, khi nghe cô Lake đọc đến tên mình, Lauri lủi thủi lên sảnh đường và ngồi xuống. Cùng dãy với nơi Lauri ngồi là cái bàn để hồ sơ học sinh. Lo lắng vì bố mẹ không có mặt, Lauri chắp tay và cúi đầu nhìn tấm vải sàn. Bỗng nhiêu Lauri thấy cô Lake đứng bên mình. Nâng càm Lauri, cô giáo nói: "Trước hết, cô muốn em biết rằng cô rất yêu em". Lauri ngước mắt. Trên khuôn mặt cô Lake. Lauri cảm thấy những điều mà hiếm khi mình được thấy: tình yêu, sự cảm thông và tấm lòng trìu mến.
"Em nên hiểu rằng" - cô giáo nói tiếp - việc bố mẹ không đến chẳng phải lỗi của em". Một lần nữa, Lauri lại ngước nhìn cô giáo. Chưa ai nói chuyện với Lauri như thế trước giờ. Chưa ai. "Điều thứ ba, em xứng đáng nghe những thành tích học tập của mình, cho dù cha mẹ em có mặt ở đây hay không...". Trong những phút sau đó, cô Lake dọc kết quả học tập của Lauri, khen ngợi sự cố gắng và nghị lực của cô học trò. Không nhớ chính xác lúc nào, nhưng vào giây phút nào đó trong buổi báo cáo kết quả học tập của mình mà co Lake đang trình bày. Lauri bỗng nghe tiếng nói hy vọng trong trái tim... Nước mắt làm nhòe mọi vật khi Lauri ngước nhìn lên. Khuôn mặt cô Lake cũng mờ đi, chỉ duy đôi hoa tai vẫn lấp lánh.
Chúng tôi im lặng. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Lauri thích hoa tai hình giọt nước. Dường như cô ấy muốn truyền sự hy vọng cho tôi. Bản thân tôi cũng có người cha nghiện rượu và trong nhiều năm tôi phải cố gắng chôn vùi những chuyện không hay về thuở niên thiếu của mình. Lauri và tôi có cùng cảnh ngộ và sự đồng cảm. Lauri đã cho tôi thấy viên ngọc chính là niềm thôi thúc bản thân đù ở tuổi nào để có những khám phá mới về khả năng, nghị lực của chính mình.
Ngay lúc đó, bọn trẻ lao đến để ăn uống. Buổi chiều, chúng tôi dọn dẹp mọi thứ. Khi ấy, Lauri đưa tôi món quà sinh nhật. Một cái hộp nhỏ gói bằng giấy hoa đỏ với chiếc nơ vàng. Bên trong là đôi hoa tai hình giọt nước...
Theo Reader's Disgest.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét