Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Ông lão bán vé số áo quần tươm tất

Trích từ comment trên FB của Bacsi Nhaque


Có lần tôi đi ăn cơm sườn trong môt quán trung lưu với vợ con thì gặp một ông lão bán vé số ở bàn bên kia, áo quần tươm tất, giày da cũ....

Hồi xưa ông làm thầy dạy tiếng Pháp trong trường của tôi, mà tôi hồi đó học tiếng Anh nên ông không biết tôi, trước năm 1975, người ta gọi ông là giáo sư (chức danh của người thầy dạy trung học hồi đó) . Tôi cố nén xúc động, nếu ông mà sang mời tôi thì.....

Về tới nhà thì tôi không thể nào kềm nén được nữa, òa ra khóc nức nở, làm vợ con tôi hốt hoảng, không biết chuyện gì. Tôi chỉ nói được: ông bán vé số trong tiệm cơm ...là thầy của ba ... rồi khóc tiếp.

Rồi một tuần sau, tôi tìm gặp ông, thì ra ông biết tôi và cả ông bà, ba má tôi nữa, cho nên bữa đó ông không qua bàn của tôi.

Và người được an ủi là tôi chứ không phải ông, ông nói : Thầy cám ơn em, thầy không cảm thấy buồn khổ gì đâu, bán vé số cũng là một cách kiếm tiền chân chính và được đi cho vui, hòa nhập với đời, chứ ở nhà tù túng lắm. Thầy còn có nhà, mấy đứa con thầy tuy không khá nhưng cũng được, nhiều người khổ hơn mình rất nhiều....

Tuy thầy nói vậy chứ tôi biết thầy cô cũng khó khăn, nhưng rất tự trọng, không muốn làm phiền con cái....

Thầy nói thầy đi bán niềm hy vọng cho người khác, nhưng người nghèo, làm phu, phụ hồ thì thầy khuyên không nên mua vé số nhiều, chỉ bán cho một tờ hy vọng cho vui tới chiều. Thầy còn đọc thơ vịnh tờ vé số:

Sáng sáng nâng niu mộng ngàn vàng
Chiều về sọt rác mộng vỡ tan
Cuộc đời thay đổi nhanh như chớp.
Thế sự nhân gian thiệt bẽ bàng.
 
Nghe thật xót xa.
Sống thanh thản trước những biến cố của đời mình. Biết thương cảm trước nỗi đau của đồng bào, sẵn sàng giúp đỡ , an ủi trong khả năng mình có. Đó là tấm lòng của Bồ Tát của Thầy . Con xin được tặng thầy 4 câu thơ:

Xem tựa lông hồng nghiệp của ta
Lòng thương nhân chủng rộng bao la
Gió bụi dọc đường làm cay mắt
Nhân chứng thời nào cũng xót xa. 
( Bacsinhaque)

 (Tên bài viết do blog tự đặt)

Không có nhận xét nào: