Tôi không dám nhận mình là người phụ nữ của gia đình, nhưng
thực sự tôi thích cảm giác có một gia đình của mình, nấu những bữa cơm cho người
mà tôi yêu thương, chăm sóc họ và cảm nhận hạnh phúc từ những điều giản đơn đó.
Hiện tại mong muốn giản đơn đó tôi chưa thực hiện được, vì tôi là một cô gái
còn độc thân.
Tôi đã có người bạn trai, phải nói rằng anh có lẽ là một
hình tượng lý tưởng của các cô gái cũng như các vị phụ huynh. Anh đẹp vừa đủ,
có một công việc thành đạt, một gia đình được gọi là hoàn hảo, đủ tất cả những
yêu cầu mà một người chồng cần có. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ra
anh trong hình ảnh người chồng của tôi.
Không phải tôi không yêu anh, tôi yêu anh rất rất yêu anh.
Tôi thuộc tuýp người chung thủy, chưa bao giờ nghĩ đến ai khác ngoài người mình
yêu. Ngày mới yêu nhau tôi cũng đã từng có một vài mơ tưởng về hình ảnh anh
trong bộ dạng một ông chồng sau giờ làm việc tất bật sẽ sà xuống bàn ăn, đôi mắt
tươi sáng nhìn vợ của mình. Và bây giờ tôi biết, đó chỉ là cái mà tôi nghĩ.
Anh thường không để ý đến bữa ăn tôi chuẩn bị cả ngày trời, với
anh khung cảnh thích hợp nhất cho chúng tôi đó là, tôi - một cô nàng nổi bật với
những bộ váy áo lấp lánh, đi bên anh trong những nhà hàng sang trọng, và mọi
người phải nhìn chúng tôi đên mức mắt họ có thể rơi lộp độp xuống sàn nhà. Anh
cho đấy mới là “hoàn hảo”.
Tôi không phản đối cái khái niệm hoàn hảo đó của anh. Cái cảm
giác đó ít ra cũng khiến tôi khá thích thú, trừ việc người ta đếm xem trên người
tôi có bao nhiêu thứ chui ra từ túi tiền của anh. Tôi cũng chẳng quan tâm chuyện
đó cho lắm, ban đầu thì còn khó chịu nhưng sau này tôi nhận ra con người ta vốn
là thế, ghen tức với những thứ chẳng phải của mình.
Về phần mình, tôi vẫn giữ cái hi vọng có thể kết hợp cái
“hoàn hảo” của anh với cảm giác nhỏ nhoi của tôi. Anh bảo với rôi rằng, anh yêu
tôi vì tôi là một cô gái hư trong khuôn khổ và khác biệt với vô vàn những con
nhền nhện vây xung quanh anh. Tôi thì nghĩ đơn giản hơn, tôi yêu anh vì tôi yêu
anh…
Dạo gần đây anh có nhiều hợp đồng phải làm, anh bảo anh rất
bận, anh đi công tác nhiều. Tôi nhìn anh mà xót xa . Đàn ông luôn chỉ có một mơ
tưởng vĩ đại duy nhất trong cuộc đời, đó là sự nghiệp. Đàn bà lại coi gia đình
mới là điều thiết yếu. Anh cứ theo đuổi những kì vọng của mình, tôi vẫn nấu những
bữa cơm thịnh soạn và ăn một mình. Với tôi, yêu là chấp nhận, và chấp nhận ở một
mức nào đó.
Hôm nay tự dưng tôi muốn hưởng cái cảm giác “hoàn hảo” của
anh, dù không có anh bên cạnh, anh bảo anh đi kí một hợp đồng quan trọng với
khách hàng. Bước vào một tiệm ăn lớn mà hai đứa thỉnh thoảng vẫn ghé qua, tôi
chọn một bàn đôi nhỏ xinh trên tầng cao. Tôi nhìn những tôi tình nhân khoác tay
nhau, họ lấp lánh y như khi tôi đi bên anh vậy. Tôi mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ
đến anh.
Một chàng trai bảnh trai bước vào, khoác tay một cô gái chân
dài miên man, rực rỡ như nàng công chúa của buổi tiệc. Tôi thấy những ánh nhìn,
những lời bàn tán , nhếch môi cho cái sự đời ghen tị và tò mò với cái sự mới mẻ
đó.
Và đây, chàng trai đó đây sao, quen quá, nhưng cô gái bên cạnh
anh ta không quen, không giống cô gái tôi vẫn thấy trong gương. Buông rơi cái
dĩa trên tay, tôi mất 5″ để bước nhanh ra đại sảnh tìm chút không khí cho mình.
Tôi không khóc, hoặc là tôi không thể khóc. Cầm điện thoại gửi
một tin nhắn vỏn vẹn 3 chứ ” đẹp đôi quá”.
Anh không reply…1 ngày…2 ngày…3 ngày…
Tôi như một con điên nằm trong góc nhà chờ đến giờ cơm, nấu
ăn, dọn dẹp rồi lại nấu ăn, dọn dẹp. Bạn tôi bảo tôi đang biến thành con ma
trong xó bếp. Những bữa cơm thịnh soạn, nấu lên rồi đổ đi, công việc đình trệ.
Ngày thứ 4 anh hẹn tôi đi uống coffee, một quán đơn giản nhất
trong những nơi mà anh từng dẫn tôi đến. Anh bảo tôi không “hoàn hảo” như cô
ta. Một lý do khá “đẹp”. Tôi chấp nhận.. đã đến mức chấp nhận cao nhất…từ bỏ…không
níu kéo…
Anh tỏ ra có chút ngạc nhiên khi tôi mỉm cười, đồng ý và
quay đi…không một giọt nước mắt…
Bởi tôi hiểu…cái con người mà trước đến giờ tôi yêu.. .là một
kẻ rách nát đến cùng cực, với mảnh tâm hồn mốc meo những vết bẩn, trái tim bị
ăn mòn chẳng còn nhìn ra hình dạng… anh ta thực sự không phải là người tôi nên
chăm sóc hay mong chờ…và thực sự anh ta chẳng đáng cho những hi vọng từ tôi…
Tôi nhìn anh ta như nhìn một người hành khất trên đường đang
kêu gào, tìm kiếm những mảnh tình yêu nhỏ bé, rẻ rúm mà với anh ta đó là chiến
tích đáng để tán dương trên con đường trải thảm đỏ của mình.
Và …chấp nhận tôi ra đi…
Và …chấp nhận tôi ra đi…
Đơn giản vì ..tôi..”không hoàn hảo”…
Nguyệt Khiếu
Cô Lang (dongcam.vn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét