Tôi lớn lên ở Laguna Beach, California, tôi yêu lướt sóng và
thể thao. Nhưng vào thời điểm mà hầu hết bọn trẻ con cùng trang lứa chỉ nghĩ đến tivi và
bãi biển thì tôi đã bắt đầu nghĩ đến việc tôi sẽ trở nên độc lập hơn, đi khắp
nơi trên đất nước tôi và lập kế hoạch cho tương lai.
Tôi bắt đầu làm việc lúc 10 tuổi. Khi 15 tuổi, tôi đã làm từ một
đến ba việc làm sau giờ học. Tôi đã dành dụm đủ tiền mua một chiếc xe máy,
thậm chí lúc đó tôi còn chưa biết lái xe. Nhưng sau khi trả tiền mặt cho chiếc
xe và một năm bảo hiểm đầy đủ, tôi đến chỗ đậu xe và tập lái nó. Sau 15 phút tập
luyện, tôi lái xe về nhà. Khi gần 16 tuổi, tôi vừa được cấp bằng lái xe, vừa có
một chiếc xe máy mới. Cuộc đời tôi đã thay đổi.
Tôi không phải những người lái xe để-có-cuối-tuần-vui-vẻ.
Tôi thích lái xe. Mỗi giây phút dư trong ngày, mỗi cơ hội mà tôi có được, tôi đều
ở trên yên xe trung bình 100 km mỗi ngày. Mặt trời lặn và mặt trời mọc
trông có vẻ đẹp hơn khi tôi thưởng thức chúng trên con đường núi đầy gió.
Ngay cả khi này đây, tôi có thể nhắm mắt lại và vẫn cảm nhận
chiếc xe đang ở bên dưới mình một cách tự nhiên, tự nhiên đến mức nó thân thiện,
gần gũi hơn cả đi bộ. Khi tôi lái, gió lạnh mang đến cho tôi sự thư thái. Khi
tôi đang đi trên con đường bên ngoài, bên trong tôi đang mơ ước về điều mà tôi
muốn cuộc đời tôi sẽ như thế.
Hai năm và năm chiếc xe máy sau đó, tôi đã ra khỏi những
con đường ở California. Mỗi đêm tôi đều xem tạp chí xe máy và một đêm kia, một
mẫu quảng cáo xe máy BMW đập vào mắt tôi. Đó là hình ảnh một chiếc xe máy lấm đầy
bùn đất với một túi vải thô ở phía sau đang đỗ bên lề một con đường dơ bẩn trước
tấm biển “Chào mừng đến Alaska”.
Một năm sau, tôi đã chụp một tấm ảnh của một chiếc xe máy thậm
chí còn lầm đầy bùn đất hơn đúng ngay trước tấm biển đó. Vâng, đó chính là tôi!
Mười bảy tuổi tôi đã đến Alaska một mình với chiếc xe của tôi, chinh phục hơn
1.000 km đường cao tốc dơ bẩn.
Trước khi bắt đầu chuyến du hành 17.000 km trong bảy tuần,
bạn bè tôi cho rằng tôi bị điên. Cha mẹ tôi lại bảo rằng tôi nên chờ đợi. Chờ đợi
ư? Để làm gi? Khi còn là một đứa bé, tôi từng mơ ước được đi xuyên nước Mỹ trên
một chiếc xe máy. Một điều gì đó mạnh mẽ bên trong tôi bảo rằng nếu tôi không
tiến hành cuộc hành trình trong lúc này thì tôi sẽ không bao giờ đi được.
Bên cạnh đó, đến khi nào thì tôi mới có thời gian? Tôi sẽ bắt
đầu học trung học, sau đó là một việc làm, thậm chí có lẽ tôi sẽ lập gia đình
vào một ngày nào đó. Tôi không biết có phải nó chỉ nhằm thỏa ước mơ của tôi hay
trong thâm tâm tôi cảm nhận nó sẽ bằng cách nào đó thay đổi tôi từ một chàng
trai thành một người đàn ông. Nhưng điều tôi biết là mùa hè đó tôi đã tiến hành
cuộc hành trình của đời mình.
Tôi xin nghỉ tất cả những công việc đang làm, và vì tôi mới
có 17 tuổi nên tôi đã nhờ mẹ tôi viết một lá thư nói rằng bà đã cho phép
tôi thực hiện cuộc hành trình. Với 1.400 đô la trong túi, hai túi vải thô, một
hộp giày chứa đầy bản đồ được buột chặt ở phía sau xe, một cái đèn pin và cùng
với sự hăng hái của mình, tôi lên đường đi Alaska và bờ biển phía Đông.
Tôi đã gặp nhiều người với nhiều lối sống khác nhau, thưởng
thức nhiều cảnh đẹp. Thỉnh thoảng tôi không giáp mặt với bất kỳ người nào trong
hai ba ngày và chỉ lái xe đi trong sự im lặng vô tận chỉ với ngọn gió mơn man
quanh mũ. Tôi không cắt tóc, tắm nước lạnh ở những nơi dừng chân mà tôi có thể
và thậm chí tôi có vài cuộc chạm trán bất ngờ với gấu trong suốt cuộc hành
trình. Đó là cuộc phiêu lưu tuyệt nhất.
Mặc dù tôi đã thực hiện nhiều cuộc hành trình nhưng không thể
nào so sánh được với mùa hè đó. Nó luôn luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong cuộc
đời tôi. Có thể tôi không bao giờ thực hiện lại cuộc hành trình và
thám hiểm những con đường, những ngọn núi, những khu rừng và những tảng băng giống
như tôi đã làm trong cuộc hành trình đó, một mình với chiếc xe máy.
Có thể tôi không bao giờ thực hiện một cuộc hành trình tương
tự như vậy vì khi 23 tuổi, tôi bị một tai nạn xe máy trên con đường ở
Laguna Beach, nơi mà tôi bị một tay lái xe tải say rượu tông phải khiến tôi bị chấn
thương nặng từ sườn trở xuống.
Vào thời điểm bị tai nạn, tôi đang ở trong trạng thái rất tốt
cả về thể chất lẫn tinh thần. Tôi đang là một sĩ quan cảnh sát, vẫn lái xe máy
của mình vào ngày nghỉ. Tôi đã lập gia đình và ổn định về tài chính. Tôi đã có
tất cả. Nhưng chỉ trong tích tắc, cả cuộc đời tôi thay đổi.
Tôi vào viện tám tháng, ly hôn, biết rằng tôi không thể
trở lại làm việc như trước đây, cùng với việc học cách chịu đựng những cơn đau
dày vò và chiếc xe lăn; tôi thấy tất cả những ước mơ trong tương lai của mình
đang rời khỏi tầm tay. May mắn thay, sự giúp đỡ cùng với nỗ lực đã giúp đỡ cho
những ước mơ mới được hình thành và thực hiện.
Khi tôi nghĩ về những cuộc hành trình mà tôi đã trải qua, tất
cả những con đường mà tôi đi qua, tôi nghĩ mình thật may mắn vì đã làm được những
điều đó. Mỗi khi tôi lái xe, tôi luôn tự nhủ: "Hãy thực hiện ngay lúc này.
Thưởng thức mọi vật xung quanh, ngay cả khi bạn đang ở giữa thành phố đầy khói
bụi, tận hưởng cuộc sống vì bạn không thể trông chờ vào việc sẽ có một cơ hội
thứ hai để đến được nơi đó hoặc làm việc đó".
Sau tai nạn đó đã khiến tôi trở thành người mạnh mẽ hơn. Tôi
trở lại làm việc với chức vụ nhân viên văn phòng, mua một căn nhà và kết hôn lần
nữa. Tôi cũng có một công việc yêu thích riêng và là một người dẫn chương trình
chuyên nghiệp. Đến giờ, mỗi khi gặp khó khăn, tôi nhắc nhở mình về tất cả những
việc mà tôi đã làm được, tất cả những việc mà tôi chưa làm và những lời nói của
cha tôi.
Quan trọng hơn cả, tôi tự nhủ mình nên tận hưởng mỗi giây
phút mỗi ngày. Và nếu bạn có thể làm một điều gì đó, hãy làm đi. Hãy thực hiện
ngay bây giờ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét