Tại một vùng núi non lạnh lẽo của miền Bắc Ấn-Độ, người đi
đường thường giữ ấm bằng một chiếc nồi đất nhỏ, cho than hồng vào và đậy nắp
cho kín. Sau đó họ lấy dây ràng kỹ quanh nồi rồi dùng khăn vải bọc lại. Khi đi
ra ngoài, họ cắp chiếc lồng ấp trên vào người cho ấm.
Ba người đàn ông nọ cùng đi đến đền thờ. Đường thì xa nên cứ
đi một lúc họ lại nghỉ chân rồi mới đi tiếp. Ở một chặng nghỉ, một người trong
họ trông thấy có vài người bộ hành ngồi co rúm lại bên nhau vì lạnh. Anh ta vội
mở chiếc lồng ấp của mình ra lấy lửa mồi cho những chiếc lồng ấp của họ để tất
cả mọi người đều được sưởi ấm. Lần đó, anh ta đã cứu được mấy mạng người suýt bị
chết cóng trong đêm lạnh buốt của vùng Bắc Ấn.
Thế rồi cả nhóm người lại lên đường. Đêm đã khuya. Đường đi
tối mịt không có lấy một ánh sao. Người bộ hành thứ hai mở chiếc lồng sưởi của
mình để mồi vào ngọn đuốc mà anh ta đã mang theo. Ánh sáng từ ngọn đuốc đã giúp
cho cả đoàn có thể lên đường an toàn.
Người thứ ba cuời nhạo hai người bạn đồng hành của mình:
"Các anh là một lũ điên. Có họa là điên mới đem phí phạm ngọn lửa của mình
như thế".
Nghe thế, họ bảo anh ta: "Hãy cho chúng tôi xem ngọn lửa
của anh".
Anh này mở chiếc lồng sưởi ấm của mình ra thì hỡi ôi, lửa đã
tắt ngấm từ bao giờ, chỉ còn lại tro và vài mẫu than leo lét sắp tàn.
Với ngọn lửa của mình, một người đã cho đi hơi ấm, người kia
cho đi ánh sáng. Duy có người thứ ba đã muốn giữ lấy ngọn lửa cho riêng mình
thì lửa tàn lụi mà anh ta lại chẳng được gì và cũng chẳng có ích cho ai.
1 nhận xét:
Nice pic
Đăng nhận xét